Thịt ba chỉ bị dính bẩn rửa đi rửa lại vài ba lần đã sạch sẽ, cho vào rổ cho ráo nước.
Hai cân thịt heo nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không tính là ít. Trong lòng Liễu Nha Nhi thầm tính toán phải làm những món gì, sau đó cắt thịt thành miếng, thịt vụn và thịt băm.
Măng mùa xuân hôm qua đào được, gọt bỏ vỏ lại rửa qua nước một làn, cắt thành từng đoạn dùng dần. Đầu tiên cho thịt mỡ vào trước để chảy thành dầu, sau đó cho thịt ba chỉ vào xào, cuối cùng cho măng mùa xuân vào om.
Một khối đậu hủ, Liễu Nha Nhi làm hai món.
Thịt mỡ cắt thành lát mỏng, để lửa nhỏ cho ra dầu, cho thêm nửa nồi nước vào đun sôi, cho đậu hủ viên vào nấu ba đến năm phút, lại bỏ thêm một nắm rau tể thái non vào, chỉ cần nấu thêm một lát là có thể bắc nồi ra. Bắc nồi ra rắc một ít muối vào, đã là một phần canh đậu hủ tể thái cay. Vừa thơm ngon lại không ngán.
Còn lại nửa phần đậu hủ, Liễu Nha Nhi làm đậu hủ sơn trại Ma Bà. Về phần vì sao gọi là sơn trại chỉ là bởi vì thời đại này không có ớt cay nhưng hoa tiêu rừng vẫn có. Có tê, không có cay không được.Liễu Nha Nhi lấy hạt thù du đã phơi khô, xào vớ hoa tiêu, gừng tỏi cho đến khi có mùi thơm, hơn nữa còn cho thêm một muỗng đậu nành và muối. Cay tê lại thơm ngon, hương vị gì nên có đều có, đậu hủ Ma Bà sơn trại coi như đã thành công.
Lúc trước Liễu thị về Liễu gia có mang theo trứng gà, để Liễu Nha Nhi ăn còn thừa ba cái. Liễu Nha Nhìn ba quả trứng trong ngăn kéo, cắn răng đập cả ba quả.
Chất lỏng của trứng gà kết hợp với mùi thơm đặc biệt của hành, dưới sự kích thích của dầu nóng được tỏa ra đến mức cao nhất.
Tần Mộc vừa đốt lửa vừa ngửi, trong lòng cảm thán: “Thơm quá.”
Hắn lớn đến bây giờ vẫn chưa từng ngửi thấy nhà ai có thể nấu được đồ ăn thơm như vậy, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta muốn chảy nước miếng.
“Tần Mộc ca, ngươi ra sân lấy một ít nấm tới đây.” Bây giờ chỉ có bốn món ăn, Liễu Nha Nhi cảm thấy không đủ. Nấm mới phơi hôm qua, bây giờ còn chưa khô, bốc một nắm xào với thịt là vừa đủ.
“Được!” Tần Mộc ném kẹp gắp than đi, phủi tro bụi trên người, chạy đi lấy nấm.
Lúc món hoa tỏi non xào thịt vụn cuối cùng ra khỏi nồi, mùi cơm đã tràn ra khắp niêu đất. Liễu Nha Nhi để Tần Mộc ra ruộng gọi người trở về ăn cơm, còn mình dọn dẹp nhà bếp.
Chờ đến khi thu dọn xong tất cả, người ngoài ruộng cũng đã trở lại.
“Thơm quá!” Chu Hồng hít mũi thật mạnh, sau đó lau tay cùng gót giày.
“Ca, mau múc nước rửa đi!” Liễu Nha Nhi đem chậu rửa mặt cho Liễu Đông Thanh.
“Để ta tới!” Cha Liễu ném thùng nước xuống giếng, múc một thùng đầy đổ vào chậu, để Chu Hồng và Hạ Mai rửa trước.
“Thẩm, Nha Nhi nhà mọi người thật lanh lợi. Nhìn cả một tiểu viện thu dọn gọn gàng, sạch sẽ, ngay cả gà con cũng nuôi rất tốt. Sau này, cũng không biết tiểu tử nhà ai có phúc lấy được nàng.” Chu Hồng vừa lau bùn trên tay, vừa cười nói vớ Tiền Thị.
Cháu gái nhà mình được người khác khen, trong lòng Tiền thị đương nhiên vui vẻ không thôi, nhưng trên mặt lại không hiện ra: “Ngươi cứ khen nàng đi. Còn khen nàng thêm vài câu, chỉ sợ cái đuôi sẽ cong lên tận trời.”
“Nha Nhi chúng ta vừa hiểu chuyện lại siêng năng, khen nàng vài câu thì làm sao? Ngươi nói có phải không, Nha Nhi?” Nương Hạ Mai trêu ghẹo.
Đối mặt với lời trêu ghẹo của các trưởng bối, Liễu Nha Nhi cũng không xấu hổ, phồng mặt nhỏ lên nói: “Đúng là như vậy, cháu hiểu chuyện lại siêng năng như vậy, nên được khen nhiều! Nãi nãi người nói có phải không?”
“Đúng đúng đúng! Ngươi đúng là tinh quái, ngươi lợi hại nhất!” Tiền thị bị dáng vẻ của Liễu Nha Nhi chọc cho không nhịn được cười.
Chu Hồng cũng bị Liễu Nha Nhi làm cho bật cười, nói: “Thẩm không sợ người chê cười, nếu không phải tiểu tử kia nhà ta mới chỉ năm tuổi ta cũng muốn làm thông gia với thẩm, cưới Nha Nhi về làm con dâu.”
“Nếu ta có nhi tử ta cũng muốn cưới Nha Nhi trở về làm con dâu.” Nương Hạ Mai nói.
Tần Mộc yên lặng đứng một bên, nhìn các thẩm các bá nương nói giỡn, nghĩ thầm lúc trước quả nhiên hắn đoán không sai. Nha Nhi bọn họ lợi hại như vậy, nhất định có rất nhiều người muốn tranh cưới nàng về.
“Được rồi, ăn cơm đi!”
Lúc đồ ăn bưng lên bàn vẫn còn bốc khói, trước tiên không kể đến mùi thơm, ngay cả mấy món này cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Thịt heo xào măng ánh lên màu dầu mỡ sáng bóng, canh đậu hủ cây tể thái giòn ngon, tươi mắt, hành xào trứng màu vàng óng lại xen lẫn màu xanh biếc, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta chảy nước miếng.
Bàn vuông của Liễu gia không lớn, người lớn đều đã ngồi xuống. Ba đứa nhỏ đứng một bên chờ người lớn gắp đồ ăn. Chờ người lớn gắp đồ ăn xong, mới tìm một chỗ ngồi cho mình ngồi xổm xuống.
“Cùng ngồi xuống ăn đi, cứ ăn thoải mái, các ngươi đã bận rộn còn tới giúp ta cấy lúa.” Tiền thị dùng đũa nói với mọi người. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Vậy thẩm thẩm, ta không khách khí nữa! Món ăn này của Nha Nhi, ta đi tới nhà khác ăn cũng không ai có thể nấu được tinh xảo như vậy.” Chu Hồng gắp một đũa trứng gà xào hành trước.
“Trời ạ, hương vị này thật sự rất tuyệt vời. Nha Nhi học nghề ở đâu vậy, có lẽ so với những đầu bếp tửu lầu trong thành cũng không kém hơn chút nào.”
“Con bé tự mình nghĩ ra!” Tiền thị uống một miếng canh đậu hủ, cười đáp.
Chu Hồng lại gắp thêm một miếng măng mù xuân, măng hút nước thịt, cắn xuống một miếng, giòn giòn lại thơm ngon.
“Bây giờ ta rất hối hận không sinh tiểu tử nhà ta sớm hơn mấy năm, bằng không cũng muốn giành Nha Nhi về làm con dâu. Chỉ là nhà mẹ đẻ ta có một đứa cháu trai, lớn hơn Nha Nhi hai tuổi, hẳn cũng tương xứng.”
“Đồ ăn ngon cũng không bịt được miệng nàng?” Trương Toàn đá nhẹ một cái vào chân thê tử dưới bàn ăn.
Tức phụ này của hắn mọi thứ đều tốt, chỉ là có đôi khi không biết nhìn sắc mặt người khác, trước khi nói chuyện không biết suy nghĩ. Liễu gia tuy nghèo, nhưng Liễu đại ca tốt xấu gì cũng là tú tài. Tức phụ nhà hắn lại há miệng ngậm miệng đều muốn Nha Nhi làm con dâu, còn muốn làm mai cho cháu trai nhà mẹ đẻ? Cũng không nhìn xem cháu trai nhà nàng là ai? Không thấy người ta không muốn nói tiếp sao.
Chu Hồng bị đá một cái vào chân có hơi khó hiểu, tức giận nhìn về phía nam nhân nhà mình chuẩn bị nổi bão, nhưng khi nhìn Trương Toàn đang trừng mắt với mình, mấy lời muốn hét lên đành nghẹn lại.
Hành động nhỏ của phu thê Trương Toàn, mọi người đang ngồi trên bàn đều nhìn thấy, nhưng tất cả đều làm như không thấy gì chỉ tập trung cúi đầu ăn cơm.
Dưới mái hiên, ba đứa trẻ bưng chén ngồi xổm cùng nhau.
“Nha Nhi, ta nói sau này muội đừng gả chồng, ca kiếm tiền nuôi muội cả đời.” Liễu Đông Thanh miệng đầy dầu mỡ bóng loáng thề thốt.
Tần Mộc vốn đang tập trung ăn cơm, ngẩng đầu lên nói: “Đông Thanh ca ngươi nói bậy gì vậy? Nha Nhi chúng ta là nữ nhân, sao có thể không gả chồng? Nếu Nha Nhi không thành thân để ngươi nuôi, không phải sẽ bị người ta nói hay sao?”
Nữ nhân nhất định phải gả hay sao?
Liễu Đông Thanh có chút mơ hồ, sau mơ hồ lại là mất mát, sau mất mát lại là tủi thân nói: “Ta không nỡ để Nha Nhi gả chồng, nếu Nha Nhi gả đến nhà khác, vậy sau này ta sẽ không còn được ăn đồ ăn ngon như vậy nữa.”
???
Thật đúng là mẹ nó quá đáng! Một giây trước Liễu Nha Nhi còn cảm động muốn khóc, một giây sau đã trực tiếp bị phá vỡ, thiếu chút nữa còn phun một ngụm máu.
Nàng còn nghĩ ca ca không muốn mình gả chồng, bởi vì huynh muội tình thâm, thương nàng không nỡ xa nàng. Kết quả ngược lại, không nỡ đúng là có không nỡ. Chỉ là không phải không nỡ để nàng đi mà là cơm của nàng.
“Ca, ngươi đang nói tiếng người sao? Muội là muội muội ruột ruột cửa ca, chẳng lẽ so sánh còn không bằng một miếng ăn sao? Nếu muội không biết nấu cơm, có phải ca sẽ đành lòng để muội gả đi hay không?”
“Sao có thể được? Nha Nhi là muội muội ruột của ta, đồ ăn sao có thể so sánh với muội? Cho dù muội không biết nấu cơm, ta cũng không nỡ để muội thành thân. Nếu muội gả gần một chút còn được, nếu gả xa chỉ sợ muội bị người ta ức hiếp mà ta không biết?” Liễu Đông Thanh nói cực kỳ nghiêm túc, hắn thật sự sợ, sợ tương lai muội muội gả xa, hắn không thể bảo vệ được.
Liễu Nha Nhi nhìn bộ dáng nghiêm túc của ca ca có hơi buồn cười, nàng chỉ mới được mấy tuổi, ca ca nàng đã nghĩ đến chuyện nàng gả chồng sau này rồi.
“Đúng rồi!”
“Ca làm gì vậy, sao lại rống lên?” Liễu Nha Nhi hoảng sợ nhặt chiếc đũa dưới đất lên, bất mãn oán giận.
“Nha Nhi, ta nghĩ ra cách rồi!”
“Cách gì? Ca ca đang nói gì vậy?”
“Nha Nhi chờ muội trưởng thành, gả cho Tần Mộc đi. Có ta ở đây, hắn nhất định không dám bắt nạt muội. Cho dù hắn có bắt nạt, chúng ta ở cùng một chỗ, ta có thể lạp tức đánh hắn.”
???
Liễu Nha Nhi thật sự muốn mở đầu ca ca nhà mình ra xem bên trong là thứ gì. Rõ ràng là nhi tử tú tài công, sao lại không có mắt nhìn như vậy?”
Hắn biết hôn nhân là cái gì không? Tùy tùy tiện tiện tìm một người để nàng gả đi sao?
Mà Tần Mộc ở bên cạnh nghe Liễu Đông Thanh như vậy, cũng kinh ngạc mở to miệng, quên mất chuyện ăn cơm.
“Tần Mộc, nếu ngươi cưới Nha Nhi, ngươi có bắt nạt muội ấy hay không?” Liễu Đông Thanh hoàn toàn không phát hiện mặt muội muội đã tái xanh, chỉ tập trung hỏi Tần Mộc.
Đột nhiên Tần Mộc cảm thấy mặt mình có hơi nóng lên, tim đập cũng nhanh dần, ngay cả lời nói cũng không được hoàn chỉnh, lắp bắp nói: “Không…không..”
“Nha Nhi muội xem đây, ta nói Tần Mộc hắn không dám bắt nạt ngươi. Chờ muội trưởng thành, gả cho Tần Mộc đi.” Liễu Đông Thanh cẩm thấy bản thân mình không hổ là nhi tử của tú tài công, quả thật đúng là thiên tài, cách làm hoàn hảo như vậy hắn cũng có thể nghĩ ra.
“Được lắm, đây là ca ca ruột cùng một mẹ sinh ra, nhịn! Không được tức giận, không được tức giận. Trẻ con nói chuyện không suy nghĩ, trẻ con nói chuyện không suy nghĩ.” Trong lòng Liễu Nha Nhi thầm mặc niệm trong lòng, cố nén cảm xúc muốn nhào lên đánh người.
Từ sau này hôm đó, đã mấy ngày Liễu Nha Nhi làm lơ với Liễu Đông Thanh.
Liễu Đông Thanh không biết tại sao muội muội lại đột nhiên không quan tâm đến mình. Hắn nghĩ tới nghĩ lui muốn nứt cả đầu, nhưng vẫn không cách nào nghĩ ra mình đã đắc tội với muội muội ở chỗ nào.
Rơi vào đường cùng, hắn đành đi hỏi Tần Mộc.
Trăng sáng sao thưa, Liễu Đông Thanh trở mình, hỏi Tần Mộc đang dựa vào tường: “Tần Mộc, ngươi biết tại sao Nha Nhi không quan tâm đến ta hay không?”
“Ta cũng không biết!”
Tần Mộc lắc đầu, trong lòng cũng hiểu được có lẽ Nha Nhi vì chuyện hôm đó mà tức giận. Nghĩ đến cũng đúng, hắn chẳng qua chỉ là một cô nhi được nhận nuôi ở đây, ngay cả chỗ an thân còn không có, sao có thể xứng với Nha Nhi được? Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ tức giận không muốn.
Thật ra hôm đó lúc hắn nghe Đông Thanh ca nói để Nha Nhi gả cho hắn, trong lòng hắn đã thầm vui vẻ, Nha Nhi tốt như vậy, cười rộ lên lại vô cùng ngọt ngào còn có hai lúm đồng tiền nhỏ nhỏ.
Nhưng dù sao hắn cũng không xứng. Hắn cũng biết lời Đông Thanh ca nói chẳng qua chỉ là lời đứa trẻ vui đùa, không thể tính được.