Chương 102
 
Editor: Hardys
 

Sau khi báo cáo công việc trước mặt Kiến Nguyên Đế, cuối cùng phụ tử Tào Đình An cũng đã hồi phủ đoàn tụ với người nhà rồi.
 
Nhóm người Giang thị đã sớm đứng chờ ở trước cửa Hầu phủ một thời gian dài.
 
Vẻ mặt Giang thị vô cùng lo lắng, mày kiếm của Nhị công tử Tào Quýnh cau chặt lại, Sí nhi năm tuổi nắm tay Nhị ca, mắt to chớp chớp liên tục.
 
Nhị phu nhân Triệu thị quan sát Giang thị, giả vờ xoa xoa đôi mắt: "Đại ca đáng thương, một đại nam nhân thân cao chín thước mà lại gặp kiếp nạn này, sau này chỉ có thể ngồi trên xe lăn vượt qua quãng đời còn lại."
 
Bà mới nói xong, Tào Nhị gia lập tức mắng: "Câm miệng, không nói lời nào không ai nghĩ ngươi câm đâu."
 
Ngu xuẩn, thực sự nghĩ người ta không nghe ra là bà đang vui sướng khi người khác gặp họa sao?
 
Bởi vì Triệu thị không sinh ra nhi tử lại còn không cho thiếp thất của ông sinh, giết không ít cốt nhục của ông, Tào Nhị gia đã sớm không còn bao nhiêu tình cảm với Triệu thị, bình thường Triệu Thị ghen ghét cả nhà đại ca này nọ thì Tào Nhị gia còn có thể nhịn, bây giờ hai chân đại ca đã phế, thân là đệ đệ trong lòng ông rất khó chịu, vậy mà Triệu thị dám tại thời điểm mấu chốt này mà nói móc à?
 
"Đi về." Tào Nhị gia vô tình mà trách móc.

 
Triệu thị không đợi được nước mắt của Giang thị, lại bị phu quân thoá mạ một trận, quét mắt nhìn Đại phòng, Tam phòng ở xung quanh, sao Triệu thị có mặt mũi nào tiếp tục ở đây chứ, vẻ mặt tím tái bối rối rời khỏi.
 
Tào Nhị gia vẫn còn liếc bà một cái.
 
Tào Tam gia ho khụ khụ, khuyên nhủ: "Nhị tẩu là quan tâm quá nên loạn, Nhị ca đừng tức giận, lát nữa an ủi Nhị tẩu một chút."
 
Tào Nhị Gia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liếc trộm chất tử Tào Quýnh.
 
Giang thị, Sí Nhi, một người là nữ tử yếu đuối, một người là hài tử không hiểu chuyện, ông không sợ, chỉ sợ chất tử nói chuyện này trước mặt đại ca, hoạ vô đơn chí khiến tâm trạng đại ca tệ hơn.
 
Tào Quýnh chỉ nhìn đầu ngõ xa xa.
 
Rốt cuộc, bên kia đã có một chiếc xe ngựa không rèm che đi vào, một người thân cao chín thước như Tào Quýnh đột nhiên đôi mắt lại cay cay.
 
Từ nhỏ tới lớn, phụ thân chính là một ngọn núi cao trong lòng hắn, có đôi khi ngọn núi này đè ép hắn, ép hắn không thể lười biếng, buông thả giống những tên ăn chơi trác táng khác, nhưng phần lớn thời điểm, ngọn núi này lại che chở hắn, cũng khích lệ hắn, đốc thúc hắn mau chóng trưởng thành, biến thành một ngọn núi có thể sánh vai cùng phụ thân.
 
Nhưng hôm nay, chân phụ thân bị phế đi, phụ thân ngã xuống, không còn cao hơn hắn rồi.
 
Như vậy xem như hắn đã vượt qua phụ thân sao?
 
Không phải, Tào Quýnh không hề muốn vượt qua như vậy, thà rằng hắn bị phụ thân đè ép cả đời, chờ hắn có con cái, phụ thân vẫn phẫn nộ mà mắng hắn không thể ngẩng đầu được như cũ.
 
Xe ngựa ngày càng gần, Tào Quýnh quay lưng lại, nhanh chóng dụi mắt một phen.
 
"Nhị ca, ca bị sao vậy?"
 
Sí Nhi ngửa đầu, lo lắng hỏi thứ huynh.
 
Tào Quýnh xoa xoa đầu đệ đệ, thấp giọng nói: "Chờ lát nữa khi thấy phụ thân, Sí Nhi không được làm nũng bắt phụ thân ôm đệ nha."
 
Sí Nhi còn chưa kịp trả lời, rốt cuộc Giang thị bên cạnh cũng không đè nén được đau lòng và chua xót, trốn sau lưng thứ tử dòng chính mà lén lút rơi nước mắt.
 
Tào Đình An cách thật xa đã thấy động tác của Giang thị.
 
Ôm siết chặt bàn tay lại.
 
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Bình Dương Hầu.
 

Hai người thị vệ thuần thục cẩn thận mà nâng Tào Đình An xuống xe ngựa.
 
Tào Đình An ngẩng đầu, nhìn đôi mắt phiếm hồng của Giang thị, nhìn thấy sắc mặt xót xa của nhi tử, huynh đệ, chất tử.
 
Ông đột nhiên chửi ầm lên: "Lão tử còn chưa chết, thu hồi vẻ mặt ủ rũ của các ngươi lại, đều cút hết cho ta!"
 
Âm thanh nổi giận kia vô cùng mạnh mẽ, dường như cả con đường đều nghe thấy.
 
Giang thị sợ tới mức khẽ run rẩy, Sí Nhi bị phụ thân quát trực tiếp khóc, Tào Nhị gia, Tào Tam gia cúi đầu, tâm trạng phức tạp.
 
Tào Luyện hành lẽ nói: "Nhị thúc, Tam thúc, Tam thẩm, mọi người về trước đi, thái y nói phụ thân nên dưỡng bệnh."
 
Tào Nhị gia, Tào Tam gia biết đại ca bọn hắn cần một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn tiếp nhận chuyện hai chân ông đã thật sự bị tàn phế, thở dài, người của hai phòng xin cáo lui trước.
 
Hai người thị vệ theo sau nâng Hầu gia Tào Đình An lên một lần nữa, im lặng đi vào phía trong.
 
Giang thị theo ở phía sau, đi một bước khóc một bước.
 
Tào Quýnh trầm mặc không nói.
 
Tào Luyện ôm lấy Sí Nhi, nhẹ giọng dỗ dành: "Tam đệ đừng sợ, không phải phụ thân đang mắng đệ đâu."
 
Sí Nhi uất ức: "Vậy phụ thân đang mắng ai?"
 
Tào Luyện nói: "Không mắng ai cả, chỉ là phụ thân thích thấy chúng ta cười, đệ không vui, phụ thân sẽ tức giận."
 
Sí Nhi cái hiểu cái không.
 
Giang thị hiểu rõ ý trưởng tử, hai chân Hầu gia đã bị phế, nếu các nàng lộ vẻ mặt đau khổ, chính là nhắc nhở Hầu gia đã bị phế hai chân, buồn khổ ở đáy lòng Hầu gia càng khó giải quyết hơn nữa.
 
Giang Thị biết bản thân mình nên làm thế nào rồi.
 
Tào Đình An cho thị vệ nâng hắn lên giường, sau đó cho mọi người lui ra ngoài, không muốn gặp bất cứ ai.
 
Ba huynh đệ Tào Luyện cáo lui.
 
Giang thị không thể đi, bà cũng không còn muốn chạy.
 
Nhận lấy nước trà bọn nha hoàn chuẩn bị rồi đặt lên trên bàn, Giang thị đi đến bên giường.
 
Tào Đình An ngửa mặt nằm, đôi mắt hổ thâm trầm mà nhìn bà chằm chằm.
 
Giang thị cười, dịu dàng hỏi: "Hầu gia khát không, thiếp rót cho chàng tách trà nha?"
 
Tào Đình An nhìn chằm chằm khóe miệng của bà, giọng nói lạnh lùng: "Cười cái gì, chân ta bị phế, ngươi vui lắm à?"
 
Giang thị sửng sốt, tiếp theo đó bà bị những lời chỉ trích này gây thương tích, nước mắt không dễ gì kìm nén xuống lại tiếp tục rơi ra.
 
"Biến, nhìn thấy gương mặt khóc lóc thảm thiết này của ngươi, chỉ khiến ta phiền thêm!"
 
Lần thứ hai Tào Đình An chửi ầm lên.
 
Giang thị che miệng lại, nhếch nhác rời khỏi.
 
Sau này Giang thị tiếp tục lấy lại sĩ khí, muốn tiếp tục chăm sóc ông thật tốt, đều bị Tào Đình An mắng cho khóc.
 
Đêm nay, Giang thị tiếp tục ngủ một mình tại hậu viện, gối đầu một mình khó ngủ.
 
Hôm sau, người thân và hảo hữu Bình Dương Hầu phủ liên tục đến nhà thăm viếng Bình Dương Hầu đang bị thương.
 
Giang thị sưng mắt mà chiêu đãi khách, nhưng mà khách đến nhà cũng nhanh chóng bị Tào Đình An mắng đành phải ra về.

 
Lúc A Ngư và Từ Tiềm ôm Nguyễn Nguyễn tới, đi ngang qua Giang thị đang tiễn một đợt khách mới ra về, nhìn thấy nữ nhi, ánh mắt Giang thị lại ẩm ướt rồi.
 
Phụ thân trọng thương, A Ngư vốn khó chịu, bây giờ thấy mẫu thân như vậy, nước mắt A Ngư cũng dâng lên.
 
"Phu nhân, Ngũ phu nhân giữ gìn sức khỏe, Hầu gia gặp kiếp nạn lớn không chết, tất sẽ hạnh phúc đến cuối đời."
 
Hai người ch ảy nước mắt ròng ròng, những khách đến thăm cũng sụt sịt mà trấn an một phen, rồi vội vàng rời khỏi.
 
Giang thị mời nữ nhi vào nhà, mệt mỏi nói với người gác cổng: "Nếu có khách mới tới, chỉ nói Hầu gia cần dưỡng bệnh, khuyên bọn họ quay về đi."
 
Người gác cổng tuân mệnh.
 
"Nương, cuối cùng là phụ thân bị sao vậy?" A Ngư đỡ cánh tay mẫu thân, nghẹn ngào hỏi.
 
Giang thị không muốn để để nữ tế thấy trò cười, nén nước mắt nói: "Chân phụ thân con...Tóm lại bây giờ tâm trạng không tốt, động một tí là nói lời ác ý đả thương người khác, chờ xíu nữa gặp mặt, nếu như ông ấy lại tức giận, con và Thủ đừng để trong lòng, chờ một lúc ông ấy tĩnh tâm lại thì có lẽ sẽ không như vậy nữa đâu."
 
A Ngư nghe không nổi nữa, đau lòng quá.
 
Từ Tiềm ôm nữ nhi, nhìn tiểu thê tử và nhạc mẫu khóc thành dòng sông, tâm trạng hắn cũng cực kỳ nặng nề.
 
Giang thị dẫn cả nhà nữ nhi vào nội thất.
 
Tào Đình An vẫn nằm trên giường như cũ, tối hôm qua là hình dạng gì thì bây giờ là hình dạng đó, không cho hạ nhân giúp ông rửa mặt thay xiêm y, tóc tai hỗn độn, cằm ông vừa đen lại vừa có râu ria lún phún, nhìn giống như một người điên.
 
"Phụ thân..." Phụ thân cao lớn oai phong lại biến thành như vậy, tim A Ngư đã nứt làm đôi, quỳ bên cạnh giường mà khóc lên.
 
Giang thị kinh hồn bạt vía mà nhìn trượng phu.
 
Lông mày Tào Đình Anh giật giật, nhìn ngoại tôn nữ trong lòng Từ Tiềm, lại nhìn thấy nữ khi khóc lóc thương tâm, ông dường như cũng đang ngấm ngầm chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được bản thân, cầm cái gối đập mạnh xuống đất: "Ngươi cũng cút đi! Người với nương ngươi đều giống nhau, khóc lóc khiến ta chết thì các ngươi mới vui đúng không! Biến, cút hết cho ta!"
 
Cơn giận như sấm sét, mới vừa mở miệng đã dọa Nguyễn Nguyễn khóc thét, ngửa đầu gào khóc.
 
Ngay cả nữ nhi và ngoại tôn nữ cũng không có cách giúp phu quân khôi phục tính tình, lòng Giang thị như đã chết, vừa khóc vừa kéo nữ nhi và nữ tế ra ngoài.
 
Nguyễn Nguyễn khóc vô cùng lớn, A Ngư cũng khóc tới nỗi không ngẩng đầu lên được.
 
Từ Tiềm để nhạc mẫu chăm sóc thê tử và nữ nhi, hắn trầm mặc mà quay lại nội thất.
 
Từ Tiềm nhìn nam nhân không hề còn oai phong như xưa trên giường, mặt không chút thay đổi mà nói: "Tiếc cho người tự xưng là anh hùng, vậy mà không ngờ người còn không bằng cả thủ hạ  tàn phế của mình, tướng sĩ bị đứt tay gãy chân ta đã thấy rất nhiều, nhưng người giận chó đánh mèo mắng chửi thê tử và nữ nhi như người là người đầu tiên ta thấy."
 
Tào Đình An trợn tròn mắt: "Ngươi dám mắng ta?"
 
Từ Tiềm cười lạnh: "Ta chỉ mắng người nên mắng thôi."
 
Tào Đình An giận dữ: "Từ Thủ ngươi muốn chết à!"
 
Nói xong, Tào Đình An bất chấp tất cả mà nhào tới đánh nữ tế, nhưng chân của ông không thể cử động, nửa người trên mới rời giường, cả người đã ngả sấp xuống, "Ầm" một tiếng, ngã nhào trên mặt đất.
 
Giang thị và A Ngư bên ngoài vừa nghe, đã chen lấn nhau chạy vào.
 
Nhìn thấy tình hình này, Giang thị vội vàng nhào qua muốn đỡ Tào Đình An đứng dậy.
 
"Biến, đều biến hết cho ta!" Tào Đình An dùng sức đẩy một cái, Giang thị té trên đất, một cây trâm duy nhất trên đầu cũng rơi xuống đất.
 
A Ngư vốn còn muốn trách Từ Tiềm vì sao cứ phải chọc giận phụ thân, bây giờ thấy phụ thân ngay cả mẫu thân cũng không thương tiếc, nàng lập tức chết đứng ngay tại chỗ.
 
"Đi." Từ Tiềm nâng nhạc mẫu đứng dậy, sau đó giữ chặt cổ tay A Ngư, không cho từ chối mà kéo ra ngoài.

 
A Ngư không có sức lực từ chối, nàng khóc một hồi lâu, nhìn thấy phụ thân nản lòng ngã xuống đất, nhìn thấy mẫu thân che mặt khóc rống lên.
 
Trước mắt  A Ngư bỗng tối sầm, ngã vào lòng Từ Tiềm.
 
Hoàng cung.
 
Màn đêm buông xuống, Kiến Nguyên Đế vẫn đang phê duyệt tấu chương.
 
Hòa công công khom lưng đi tới, thấy Hoàng Thượng đang bận rộn, ông yên lặng mà đứng một bên.
 
Kiến Nguyên Đế lạnh lùng hỏi: "Tình trạng của Tào Hầu sao rồi?"
 
Hòa công công thở dài: "Nghe nói Tào Hầu không thể chấp nhận sự thật, cả ngày chửi mắng trách móc, Hầu phu nhân lấy nước mắt rửa mặt, các khách đến thăm đều bị hắn mắng cho đi về, ngay cả Từ Ngũ gia, Ngũ phu nhân đến thăm cũng bị ông ấy mắng, hơn nữa, nghe nói Ngũ phu nhân tận mắt thấy Tào Hầu sỉ nhục mẫu thân, bị k1ch thích mà hôn mê bất tỉnh, vô cùng may mắn là đã không sao rồi."
 
Kiến Nguyên Đế bỗng nhiên dừng bút, nhìn ngoài phía cửa sổ.
 
Ông tận mắt nhìn thấy, chân Tào Đình An quả thật là bị phế, bây giờ Tào Đình An không thể chấp nhận được, nổi trận lôi đình, giận chó đánh mèo cũng hợp lý.
 
Như vậy ông cũng yên tâm rồi.
 
Từ khi Tào Đình An về phủ, đã bốn bữa rồi ông vẫn chưa ăn gì.
 
Đêm tối như mực, Giang thị một mình bận rộn ở phòng bếp rất lâu, tự mình làm một chén mì cho phu quân.
 
Giang thị am hiểu làm bún nhất, bình thường có phòng bếp hầu hạ, bà không cần tự xuống bếp, chỉ có sinh thần của bọn nhỏ, Giang thị mới đích thân làm một chén mì trường thọ.
 
Bà cắt mì vô cùng nhỏ, mì sợi nhỏ vô cùng hấp dẫn, lúc nhồi mì lại có đủ lực, trước kia Tào Đình An có thể ăn một hơi hết ba bát.
 
Giang thị bưng mì đi đến.
 
Tào Đình An nằm trên giường, ngửi được hương thơm quen thuộc từ bát mì, bao tử trống rỗng mấy bữa lập tức nhanh chóng kêu lên.
 
Trong lòng Giang thị vui vẻ.
 
Nhưng bà đã bị Tào Đình An dọa sợ, vừa vui sướng vừa sợ hãi, thật cẩn thận mà hỏi: "Thiếp làm loại mì chàng thích ăn nhất, Hầu gia nếm thử nha?"
 
Tào Đình An liếc nhìn bà một cái, gật gật đầu.
 
Giang Thị kìm nén vui sướng trong lòng, lại hỏi: "Vậy thiếp, thiếp đỡ chàng ngồi dậy trước nha?"
 
Một câu như vậy thôi mà cả người bà căng thẳng, sợ Tào Đình An lại muốn mắng bà tiếp.
 
Nhưng Tào Đình An chỉ bình tĩnh gật đầu.
 
Trong mắt Giang Thị nổi lên hơi nước, nén nước mắt mà đỡ phu quân ngồi xuống, sau đó lại bưng bát đến trước mặt ông.
 
Tào Đình An nhận bát, bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm, ăn vô cùng tùy tiện.
 
Giang thị ngồi đưa lưng về phía ông, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không dám để phu quân biết bà đang khóc.
 
"Lấy thêm một chén." Ăn được một nửa, Tào Đình An phát âm chữ có chữ không.
 
"Được, được." Giang thị lập tức đứng dậy, cuối cùng là gần như chạy khỏi phòng, ra tới ngoài cửa thì ra sức khóc một trận.
 
Nếu đã chịu ăn rồi, thì sẽ sớm tốt thôi, phải không?
 
Khóc đủ rồi, Giang thị nhanh chóng đi rửa mặt, lại múc thêm một bát mì đến.
 
Lúc Tào Đình An ăn bát mì thứ hai, thấp giọng nói: "Bưng hai thùng nước nóng qua đây, ngươi lau giúp ta."
 
Giang thị như nghe được tiếng trời, giống như chăm sóc nhi tử khi còn nhỏ vậy, bà vô cùng nhiệt tình bận rộn mà hầu hạ ông.
 
Ăn no, nên tắm rửa rồi.
 
Chân Tào Đình An bị phế rồi, không thể cử động, chỉ có thể để cho Giang thị hỗ trợ lau toàn thân.
 
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của Giang thị, Tào Đình An cởi áo của mình, sau đó cho Giang thị thay ông c ởi quần ra.
 
Ông cũng đã bị phế rồi, Giang Thị làm gì có tâm trạng thẹn thùng nữa, phu quân sai bà làm gì thì bà chịu mệt nhọc mà làm tất cả.
 

Kết quả lúc tụt quần xuống, Giang thị gặp lực cản rất lớn.
 
Bà khó tin mà nhìn chằm chằm vị trí đã ngăn cản bà.
 
Này, này...
 
Âm thanh Tào Đình An khàn khàn, giọng điệu không tốt lắm: "Nhìn cái gì vậy, lão tử là bị phế chân, cũng không phải gốc rễ."
 
Giang Thị sợ nhất là ông tức giận, không thể suy nghĩ nhiều, khẩn trương mà chà xát cả người ông trước.
 
Thân thể Tào Đình An lớn hơn Sí Nhi nhiều, vừa bận rộn một trận từ trên xuống dưới, cả người Giang Thị đã đổ mồ hôi.
 
Lau trán xong, Giang Thị muốn đỡ Tào Đình An nằm xuống.
 
Tào Đình An nhìn chằm chằm gương mặt hồng hồng của bà, ra lệnh: "Đi lên."
 
Giang thị quét mắt nhìn nơi mà ông không khống chế được, đoán được ý của Tào Đình An rồi.
 
"Thiếp, thiếp đi tắm một chút." Tuy bất ngờ khi Tào Đình An còn có loại hứng thú này, nhưng Giang thị cũng rất phối hợp. 
 
Tào Đình An lại chờ không kịp, nhíu mày thúc giục: "Đi lên."
 
Giang thị bất đắc dĩ, đành phải hạ màn xuống.
 
Tiếp theo, Giang thị không biết phải làm sao.
 
Tào Đình An dạy nàng.
 
Giang thị đau lòng vì ông nhiều hơn là xấu hổ, đều chiều theo ý của ông.
 
Nhưng mà, bà lo lắng sợ hãi cả ngày nay, vừa đau lòng lại còn mệt mỏi, thậm chí cả cơm chiều cũng chưa ăn miếng nào, nhanh chóng đã không còn sức lực.
 
Ngay tại lúc Giang thị nhịn không được muốn thương lượng với Tào Đình An, Tào Đình An đột nhiên giống như mãnh hổ xoay người, đè bà ở dưới!
 
Giang thị: ...
 
Là bà ảo giác sao, có lẽ là do khát khao muốn trị khỏi chân cho Tào Đình An?
 
"Hầu gia, chàng, chàng khỏe rồi à?" Giang thị mừng rỡ như điên.
 
Tào Đình An che miệng của bà, giọng nói khàn khàn: "Không khỏe, cả đời này cũng sẽ không khỏe."
 
Ít nhất trước lúc Kiến Nguyên Đế tắt thở, ông cũng không có ý định khỏe lại.
 
Giang thị không hiểu: "Nhưng, nhưng..."
 
Đối với đôi mắt tỏa sáng của Tào Đình An, bỗng nhiên Giang thị đoán được gì đó.
 
Tào Đình An gật đầu, giải thích đơn giản: "Hoàng Thượng vẫn luôn kiêng kị binh quyền trong tay ta, ta giao binh quyền cho hắn rồi, tiếp đó hắn vẫn sẽ lo lắng, bây giờ ta đã tàn phế, hắn sẽ an tâm. Nhưng việc này chỉ có mình nàng và Luyện Nhi biết, còn những người khác, ngay cả Sí Nhi, A Ngư cũng phải giấu diếm, một khi tiết lộ, cả nhà chúng ta khó giữ được tánh mạng."
 
Giang thị: "Cho nên, hai ngày nay, chàng cố ý diễn cho Hoàng Thượng xem sao?"
 
Tào Đình An rất đắc ý: "Đương nhiên rồi."
 
Giang thị vừa vui vừa giận: "A Ngư bị chàng chọc giận tới nỗi ngất rồi!"
 
Nghĩ đến gương mặt đầy nước mắt của nữ nhi, Tào Đình An vô cùng áy náy: "Sang năm ta có thể nghĩ thông suốt hơn, lúc đó sẽ bồi thường nàng và A Ngư thật tốt."
 
Giang thị nhắc nhở ông: "Còn có nữ tế nữa nha!"
 
Tào Đình An: ....
 
Ông lựa chọn bồi thường thê tử trước!
 
"Được, không đề cập tới bọn họ nữa, nói đi, ta rời khỏi lâu như vậy, có phải nàng rất nhớ ta không?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play