Chương 94
Editor: Hardys
A Ngư không nhiều sữa lắm, nghe người xưa nói, uống canh gà, canh cá trích sẽ có nhiều sữa, nên mỗi bữa cơm nàng đều phải uống một chén lớn.
Uống liên tục hai ngày, dòng sữa không dư ra nhưng đêm hôm sau nàng bị đau mà tỉnh giấc, thuận tay sờ, một bên ngực bị sưng vù.
A Ngư bị dọa tới khóc.
Từ Tiềm đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng mà giúp nàng kiểm tra rõ ràng một phen, nhưng hắn cũng không biết là xảy ra chuyện gì, cao giọng phân phó nha hoàn đi mời thầy lang.
"Không sao đâu, thầy lang xem rồi sẽ giải quyết."
Giúp A Ngư mặc xiêm y, Từ Tiềm cầm tay nàng nói.
A Ngư hốt hoảng.
Động tĩnh của phòng chính làm nhũ mẫu và Tam cô nương ngủ ngon ở phòng bên cạnh bị giật mình tỉnh giấc, nhũ mẫu cho tiểu nha hoàn canh Tam cô nương, bà vội vàng mặc xiêm y qua tìm hiểu tình huống.
Bảo Thiền, Bảo Điệp, Bảo Thanh không biết chủ tử rốt cuộc là bị làm sao.
A Ngư vẫn đang ở cữ, nhũ mẫu chủ yếu chỉ hầu hạ Tam cô nương, những mỗi ngày ở bên cạnh A Ngư, nhũ mẫu cũng đảm đương trọng trách trở thành người tâm sự với A Ngư trong thời gian ở cữ. Sau khi Bảo Điệp hỗ trợ truyền lời, nhũ mẫu cúi đầu tiến vào, Ngũ gia dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhỏ giọng hỏi bệnh tình của A Ngư.
A Ngư nói tình huống của chính mình.
Nhũ mẫu nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Phu nhân chớ sợ, ngực người đang tắc tuyến sữa, đại đa số các phu nhân nhà giàu đều ăn ngon, ăn dầu nhiều dễ dàng bị tắc tuyến sữa, chờ một lúc nữa Tam cô nương thức dậy, người kêu nàng dùng sức ăn ăn một chút thì sẽ hết căng."
Nhũ mẫu nói chuyện thoải mái như thế, cuối cùng A Ngư cũng không quá sợ nữa, nói với Từ Tiềm: "Kêu người trở về đi, đừng đến quấy rầy thầy lang nữa."
Từ Tiềm lập tức phái Ngô Tùy đi kêu Trần Vũ trở về.
Ngũ mẫu ôm Nguyễn Nguyễn đi đến, đêm nay đành phải do Từ Tiềm, A Ngư đích thân giữ Nguyễn Nguyễn rồi.
Nửa đêm Nguyễn Nguyễn thức giấc, A Ngư khẩn trương cho nữ nhi ăn.
Nguyễn Nguyễn ở trong bụng mẫu thân thật lâu, lúc sinh ra chỉ có bảy cân, dáng vẻ trắng trẻo mũm mĩm, ăn cái gì cũng ăn vô cùng nhiệt tình. A Ngư vừa cho ăn vừa kiểm tra, cho ăn bên ngực trái xong, chỗ sưng phù được nữ nhi ăn thật sự không còn bị nữa.
Nàng kinh ngạc lẫn vui vẻ mà nhìn về phía Từ Tiềm.
Từ Tiềm cũng yên lòng theo nàng.
A Ngư tiếp tục đút bên phải, Nhưng Nguyễn Nguyễn ăn uống no đủ nên lại ngủ, chỗ sưng bên phải vẫn không tan đi.
Nàng lại kêu nhũ mẫu đến lần nữa.
Nhũ mẫu sờ sờ, có chút lo lắng nói: "Sáng mai lại để Tam cô nương thử xem, nếu như vẫn không được, ta phải thay người xoa bóp để cho tiêu sữa."
Từ Tiềm nhíu mày: "Thỉnh thầy lang có thể trị tốt không?"
Nhũ mẫu lắc đầu: "Thầy lang cũng không có biện pháp, cái này chỉ có thể dựa vào xoa bóp."
Xoa bóp?
Vừa nghe liền thấy không đáng tin.
Từ Tiềm vẫn có khuynh hướng thỉnh thầy lang.
A Ngư kêu nhũ mẫu lui xuống trước, trừng mắt hắn: "Loại chuyện này sao có thể thỉnh thầy lang, về sau thiếp có thể gặp người sao? Hay là chàng muốn để thầy lang đụng chạm thiếp?"
Sau khi thê tử sinh tiểu nữ nhi, tính tình càng lúc càng thay đổi rồi.
Chắc chắn Từ Tiềm không muốn cho thầy lang đụng vào nơi đó của tiểu thê tử, nhưng mà...
A Ngư thở dài: "Sáng mai rồi nói sau, nếu Nguyễn Nguyễn ăn không hết, nhũ mẫu xoa bóp nhẹ cũng không ổn, vậy thì mời nữ thầy lang đến."
Đêm hôm khuya khoắt, chỉ có thể như vậy thôi.
Từ Tiềm đỡ A Ngư nằm xuống.
A Ngư sợ đè bên phải, nên nằm nghiêng bên trái, bên trong là nữ nhi nho nhỏ đang nằm.
Nhìn dáng vẻ ăn uống no đủ của nữ nhi, trong lòng A Ngư ấm áp, dần dần quên chuyện của ngực.
Sáng hôm sau, ngực A Ngư lại cho con uống sữa, kết quả tình hình bên phải vẫn như cũ không lạc quan.
Từ Tiềm thỉnh Từ lão thái quân sang, bởi vì Từ lão thái quân cũng ủng hộ nhũ mẫu, Từ Tiềm mới miễn cưỡng đồng ý cho nhũ mẫu xoa bóp cho thê tử.
Lúc xoa bóp, Từ Tiềm đến gian phòng bên cạnh.
Không lâu sau, liền nghe tiếng kêu r3n đau khổ của A Ngư, Ai da...Ui da.
Từ Tiềm lập tức vén màn sải bước đi vào.
Nhũ mẫu ngồi bên giường không ngừng khuyên A Ngư: "Phu nhân chịu đựng một chút, không dùng sức xoa bóp thì không thông tuyến sữa đâu."
A Ngư chịu đựng lắm rồi nha, chỉ do nàng quá đau, nàng đau mà cũng không cho nàng kêu sao?
Nàng rơi nước mắt mà khẽ nhìn Từ Tiềm.
Từ Tiềm muốn ngăn cản nhũ mẫu, Từ lão thái quân trừng mắt: "Con ra ngoài, đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân." Nhi tức phụ rất đáng thương, nhưng vì để sớm tốt hơn, tất nhiên là phải nhẫn nhịn chịu đựng đau đớn.
A Ngư nghe Lão thái quân răn dạy Từ Tiềm, sợ Lão thái quân cũng chê nàng mít ướt, vội vàng nắm chặt chăn, nuốt đau đớn vào trong bụng.
Nhũ mẫu ra sức xoa bóp một hồi lâu, rốt cục cũng giúp A Ngư thông tuyến sữa rồi.
A Ngư thoải mái, vẻ mặt Từ lão thái quân và Từ Tiềm cũng không khó coi như vậy nữa.
Sau đó, Từ lão thái quân kinh ngạc nói: "Năm đó ta làm nương ba lần, cũng chưa từng bị tắc tuyến sữa, khó hiểu quá."
Nhũ mũ đã chứng kiến nhiều, giải thích: "Cơ địa của từng người không giống nhau, người lúc trẻ thường xuyên luyện võ cường thân, Ngũ phu nhân yếu đuối, đương nhiên mọi chuyện không thuận lợi như người."
A Ngư nghe rất nghiêm túc, Từ Tiềm đột nhiên hỏi: "Cái này bị tắc một lần rồi thôi, hay là thường xuyên bị tắc?"
Sao nhũ mẫu có thể nói chính xác được.
Vậy là vẫn có khả năng sưng lại rồi.
Buổi tối lúc đôi phu thê ở cùng nhau, Từ Tiềm trực tiếp nói với A Ngư: "Ngừng cho con bú đi, mời nhũ mẫu là vì không muốn nàng chịu vất vả, lỡ như lặp lại, nàng vẫn còn phải chịu khổ."
A Ngư cực kỳ thích cảm giác ôm nữ nhi, đút nàng ăn, nên không nỡ.
Lần này thái độ Từ Tiềm hiếm khi cứng rắn như vậy: "Ngày mai lập tức dứt sữa."
Chưa kể đến gương mặt sạm đen của Từ Ngũ gia còn uy nghiêm hơn gương mặt trắng.
A Ngư không dám phản đối.
Ngày hôm sau, Từ Tiềm vào triều, A Ngư lại lén lút cho con bú, Nguyễn Nguyễn chưa ăn no lại giao cho nhũ mẫu.
Nhưng có thể lừa gạt một lần không lừa gạt được mười lần, vài ngày sau, A Ngư lại tắc tuyến sữa rồi.
Lại ăn thêm một trận cực khổ nữa, đối với gương mặt lạnh lùng của Từ Tiềm, A Ngư hoàn toàn rút ra được bài học, quyết định cai sữa.
Lúc Nguyễn Nguyễn đầy tháng, rốt cuộc A Ngư nhẹ nhõm cả người vì đã hết sữa, ăn ngon ngủ ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn đã khôi phục lại làn da trắng trẻo nhẵn nhụi giống trước khi mang thai, mà còn bởi vì thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi trong một tháng sau khi sinh, dáng vẻ mập mập sau khi có thai đã gầy gò như cũ, đối với A Ngư mà nói, sau khi sinh nữ nhi, dáng người của nàng không có gì biến hóa, xem ra vẫn giống như thiếu nữ dịu dàng.
Bởi vì còn đang trong tang kỳ của Thái tử, đầy tháng Nguyễn Nguyễn không tổ chức tiệc, chỉ có Giang thị dẫn theo Sí Nhi tới phủ Trấn Quốc Công thăm nữ nhi thôi.
"Nguyễn Nguyễn bé quá à." Sí Nhi vui vẻ mà ngồi bên cạnh ngoại sanh nữ, chọc chọc gương mặt ngoại sanh nữ một hồi, hồi sau lại kéo kéo đầu ngón tay nhỏ bé của ngoại sanh nữ, nhìn không chớp mắt.
A Ngư đùa đệ đệ: "Sí Nhi có thấy dáng vẻ Nguyễn Nguyễn xinh đẹp không?"
Sí Nhi gật đầu: "Đẹp, giống đệ."
Vừa nãy mẫu thân đã nói như vậy, nói ngoại sanh nữ có hơi giống hắn lúc mới sinh, hắn đẹp vậy ngoại sanh nữ chắc chắn cũng sẽ đẹp.
Sí Nhi vô cùng kiêu ngạo mà nói.
A Ngư cười sờ sờ đầu đệ đệ.
Giang thị im lặng mà quan sát nữ nhi, thấy vẻ mặt nữ nhi sáng láng, liền biết nữ nhi ở cữ cả tháng rất tốt.
"Nương, trong nhà ổn cả chứ?"
Đệ đệ theo nhũ mẫu đi dạo trong viện, A Ngư ngồi tán gẫu riêng với mẫu thân. Mẫu thân cũng không biết chuyện lớn kia, A Ngư cũng không tính nói cho mẫu thân nhu nhược nhát gan biết.
Giang thị cười nói: "Tốt, tốt, tốt, chỉ là phụ thân con bắt ta trước Tết Đoan Ngọ phải chọn cho hai vị ca con một tẩu tử, ta biết đi đâu tìm cho ông ấy đây."
A Ngư nghĩ đến hai vị ca ca trong nhà, Đại ca và Từ Tiềm cùng tuổi, năm nay 25, Nhị ca cũng 22, không còn nhỏ.
"Trong thời gian quốc tang, nương có chọn cũng phải chờ, bây giờ phụ thân sốt ruột cũng không có tác dụng." A Ngư giúp mẫu thân biện hộ.
Hai mắt Giang thị sáng lên, sao bà lại không nghĩ tới việc này nhỉ?
Như vậy thời gian lựa chọn lại nhiều hơn nửa năm rồi.
"A Ngư đã làm nương, càng lúc càng giống một vị phu nhân." Giang thị vui mừng nói.
A Ngư nhìn gương mặt xinh đẹp của mẫu thân, càng nhìn càng không nỡ.
Hiện tại nàng đã gả cho người trong lòng là Từ Tiềm, cũng bình an hạ sinh được nữ nhi khỏe mạnh theo ý nguyện, người nhà cũng khỏe mạnh, mỗi ngày đều sống thoải mái, A Ngư rất hy vọng sự thoải mái này vẫn kéo dài mãi mãi.
Nhưng năm nay nhất định không phải là một năm thái bình, dựa theo kiếp trước, đầu tháng tư sẽ có chiến báo từ Tây Bắc, phụ thân và Đại ca cũng sẽ xuất chinh.
Chỉ còn vài ngày thôi.
Quả nhiên mùng hai tháng tư, Tây Bắc cách tám trăm dặm truyền đến chiến báo kịch liệt, người Hồ dẫn bốn mươi vạn thiết kỵ xuôi nam, muốn đoạt giang sơn Đại Chu.
Sau khi Kiến Nguyên Đế thương nghị cùng các đại thần, đã chia quân thành ba đội, trong đó đại quân Đông Bắc do phụ tử Tào Đình An, Tào Luyện thống lĩnh, đại quân trung tâm do Kiến Nguyên Đế ngự giá thân chinh, đại quân Tây bắc do Từ Tiềm thống lĩnh. Chuyện Kinh Thành liền giao cho Nhị hoàng tử Giản vương và nội các chấp chính, Tào hoàng hậu quản lý hậu cung.
Ngoại trừ Thái tử chấp chính đổi lại thành Giản Vương, toàn bộ đều như lúc trước.
A Ngư lại tiễn Từ Tiềm, nhưng nàng càng lo lắng cho đại quân Đông Bắc của phụ thân và huynh trưởng ở nơi xa.
Tháng sáu, ba đại quân đều lần lượt truyền về tin chiến thắng.
A Ngư cũng không thể yên tâm, bởi vì kiếp trước phụ thân và huynh trưởng xảy ra chuyện dưới tình huống Đại Chu đã chiến thắng, mà chuyện đó lại phát sinh vào tháng mười một lạnh giá.
Buổi chiều hôm đó, trên trời bỗng nhiên mây đen dày đặc.
A Ngư có chút lo lắng nữ nhi sợ sấm đánh.
Bảo Thiền vừa đóng cửa sổ vừa sầu lo nói: "Lúc này Bảo Điệp có lẽ đang trên đường hồi phủ rồi, không biết nàng có mang theo dù hay không."
Bảo Điệp quê ở Kinh Giao, mỗi tháng đều về nhà một lần.
A Ngư vội vàng sai Ngô Tùy phái người đi tiếp ứng Bảo Điệp.
Bảo Điệp chính là đại nha hoàn có uy tín bên cạnh phu nhân, dù sao Ngô Tùy cũng rảnh rỗi, tự mình đánh xe đi.
Mới vừa ra ngoài thành, mưa như trút nước đã rào rào trút từ trời xuống.
Từ quê nhà Bảo Điệp vào thành chỉ toàn là ruộng đất, Ngô Tùy mặc áo khoác đánh xe, mưa to như sương, xe ngựa trên đường đều chạy như điên, ít khi thấy người đi đường.
Ngô Tùy đoán rằng có thể Bảo Điệp sẽ tìm chỗ tránh mưa, lập tức nhìn chằm chằm ruộng đất hai bên đường.
Nhìn nhìn, bỗng nhiên thấy một chiếc xe ngựa thầm thường lướt nhanh qua, chỉ là xe ngựa chạy quá nhanh, lúc lướt qua nhau màn xe có bay lên, Ngô Tùy đúng lúc nhìn qua, chỉ thấy một nữ tử xiêu vẹo dựa vào vách xe ngựa, có nam nhân đang cởi xiêm y của nàng.
Hình ảnh này quá mức kinh hoàng, Ngô Tùy sửng sốt một chút, mới đột nhiên kịp phản ứng lại, nàng kia là Bảo Điệp đó!
"Đứng lại!"
Ngô Tùy nổi giận, vừa kêu to vừa cởi bỏ dây cương ngựa, vứt xe ngựa lại rồi cưỡi ngựa đuổi theo: "Dừng tay! Đó là Quốc...là nha hoàn nhà ta, nam nhân phía trước không muốn chết thì dừng tay lại cho ta!"
Nam tử trong xe ngựa đang muốn thực hiện ý đồ [email protected] thú một phen, đột nhiên nghe được âm thanh đuổi theo, hắn vừa vén màn lên, bởi vì trời mưa to nên không biết người ở xa kia là ai, nhưng chủ tử dặn dò việc này phải hành động bí mật, bây giờ người đuổi theo rõ ràng là người phủ Trấn Quốc Công, mà còn vô cùng có khả năng là người bên cạnh Ngũ gia, nam nhân nhanh chóng mặc quần áo, đeo khăn mặt đen lên, đi ra ngoài cửa xe phía trước, nói với người đánh xe: "Sự tình có biến, rút."
Người đánh xe nghe vậy, cũng mang khăn che mặt lên, cùng đồng bọn nhảy xuống ngựa, chia nhau ra chạy vào phía mưa bụi.
Xe ngựa vẫn còn đang điên cuồng chạy về phía trước.
Ngô Tùy không thể đuổi theo hai người đó, chỉ có thể cứu Bảo Điệp trước.
Cưỡi ngựa chạy nhanh hơn, Ngô Tùy nhảy lên trên xe ngựa, ghìm chặt dây cương điều khiển xe ngựa dừng ở bên đường.
Trước mắt đã dừng xe ổn rồi, Ngô Tùy lập tức đi vào trong xe ngựa.
Không ai đỡ, Bảo Điệp hôn mê nằm ngã trên mặt đất, quần áo hỗn độn, lộ ra mảng da thịt lớn ở nửa người trên, nhưng váy vẫn còn nguyên.
Ngô Tùy mở to mắt, vừa dùng quần áo che kỹ người Bảo Điệp, vừa đỡ Bảo Điệp ngồi ngay ngắn, tỉnh táo một chút, Ngô Tùy mới cúi đầu ấn nhân trung của Bảo Điệp.
Hắn ấn vài lần, Bảo Điệp bị đau lập tức tỉnh dậy.
Nhìn thấy Ngô Tùy, Bảo Điệp lộ vẻ mặt mê man, ngay sau đó, nàng bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, trời đột nhiên mưa, nàng chạy đến chòi nghỉ mát trú mưa, trong đình chỉ có một mình nàng, một chiếc xe ngựa chạy nhanh qua, Bảo Điệp nghĩ bọn họ cũng cần phải trú mưa, không nghĩ tới trên xe có hai người lạ mặt nhảy xuống, Bảo Điệp chạy trốn thất bại, bị, một người lạ mặt trong đó che miệng lại, chuyện sau đó...
"Ta..." Bảo Điệp lộ vẻ mặt tuyệt vọng, nhanh chóng nắm chặt cổ áo.
Ngô Tùy đặt tay lên bả vai nàng, giọng nói kiên định: "Ngươi đừng lo lắng, coi như ta tới đúng lúc, tặc nhân vẫn chưa thực hiện được."
Trong lòng Bảo Điệp hơi bình tĩnh chút, thử cảm nhận ở [email protected] dưới một chút, quả nhiên không có cảm giác khác lạ, chỉ có sau gáy bị trúng một chưởng của tặc nhân và nhân trung bị đau do Ngô Tùy ấn.
Ngô Tùy thấy nàng không hoảng hốt, buông tay ra, giọng nói căm hận: "Dám cướp người, hành hung ở địa phận Kinh Thành, nếu không phải cứu ngươi quan trọng hơn, ta nhất định sẽ không tha cho bọn hắn."
Bảo Điệp sợ hắn báo quan, khẩn cầu: "Ta làm việc bên cạnh phu nhân, cầu Ngô gia bảo toàn thanh danh của ta."
Ngô Tùy cũng không ngu xuẩn như vậy, cho dù Bảo Điệp không làm việc cho phu nhân, việc này cũng không thể lộ ra.
"Về phủ trước rồi nói."
Ngô Tùy đánh xe quay lại bên cạnh xe ngựa nhà mình, cài dây cương lại lần nữa rồi bung dù qua đón Bảo Điệp.
Bảo Điệp vừa mới trải qua một kiếp nạn, hai chân vẫn còn mềm nhũn, lúc bước xuống xe bị hụt chân, Ngô Tùy thấy vậy, quăng dù đi mà ôm người vào trong lòng.
Xiêm y hai người đều bị ẩm ướt, bây giờ dính lại, Bảo Điệp chỉ cảm thấy lồ ng ngực Ngô Tùy cứng như tường, Ngô Tùy lại cảm thấy thân thể nàng mềm như bông vải.
Một người cúi đầu, một người ngửa đầu, ánh mắt chạm vào nhau, trong lòng hai người đều nghĩ như nhau, vội vàng buông ra.
"Tạ, đa tạ Ngô gia." Bảo Điệp bối rối lo lắng nói.
Giọng nói Ngô Tùy tùy tiện đáp lại, một tay đỡ nàng một tay cầm ô lên che, đưa Bảo Điệp vào ngồi trong xe ngựa nhà mình.
Trong xe ngựa ngăn cách màn mưa to, Bảo Điệp ngồi một mình trong xe, trong lòng lo lắng.
Sau khi vào thành, rốt cuộc Bảo Điệp hạ quyết tâm, cách tấm màng mà nói với Ngô Tùy: "Ngô gia, ta..."
"Ngươi là đại nha hoàn bên cạnh phu nhân, ta không nhận nổi một tiếng gia này của ngươi." Ngô Tùy biết chắc chắn nàng vẫn còn đang sợ hãi, cố ý trêu chọc nàng.
Bảo Điệp cắn môi, sửa lời nói: "Ngô đại ca, việc này không nên nói cho phu nhân nghe đúng không? Ta không muốn nàng phải lo lắng, Ngũ gia và Hầu gia đã ở trên chiến trường, phu nhân đã đủ rối rồi."
Ngô Tùy nghĩ nghĩ, đồng ý nói: "Được, quay về ta phái người điều tra việc này, nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời thỏa đáng."
Bảo Điệp thấp giọng nói tạ ơn.
Trên đường ít người, xe ngựa đi nhanh, đi một mạch tới phủ Trấn Quốc Công.
Ngô Tùy, Bảo Điệp, mỗi người cầm một cái dù, một trước một sau mà tới Xuân Hoa Đường.
Nói tạm biệt xong, Bảo Điệp tự mình quay về hậu viện trước.
Nàng về phòng thay xiêm y rồi lại đi gặp phu nhân.
A Ngư thấy tóc nàng ẩm ướt, đau lòng nói: "Sau này trời đẹp về nhà cũng phải mang theo ô, mùa hè thời tiết cũng hay thay đổi, đừng để mắc mưa nữa!"
Bảo Điệp cười gật đầu.
Bởi vì đã sống qua kiếp trước, A Ngư đặc biệt chú ý Bảo Điệp, bây giờ thấy đầu Bảo Điệp cúi xuống thấp hơn bình thường, trong lòng A Ngư hơi hốt hoảng, kêu Bảo Thiền đi ra ngoài trước, nàng lại đến trước mặt Bảo Điệp, cúi đầu muốn nhìn vào mắt Bảo Điệp.
Bảo Điệp cố ý né tránh.
Nhưng A Ngư thấy nhân trung của nàng có vết móng tay ấn rồi.
Không biết vì sao, A Ngư lập tức nghĩ tới Từ Diễn!
Kiếp trước Từ Diễn lập kế gạt Bảo Điệp đến chính viện của mình để chiếm đoạt nàng, sau khi gả qua, A Ngư vẫn chưa từng cho phép nha hoàn bên cạnh một mình rời khỏi Xuân Hoa Đường, chẳng lẽ Từ Diễn thừa dịp Bảo Điệp rời khỏi phủ mà ra tay hả?
"Sao lại thế này?" Toàn thân A Ngư phát run, sợ Bảo Điệp bị người khi dễ.
Bảo Điệp không muốn nói, nhưng nhìn phu nhân run rẩy như vậy, phần quan tâm đó khiến Bảo Điệp không khống chế được uất ức và sợ hãi trong lòng, đột nhiên khóc ra tiếng.
"Phu nhân, ta, ta gặp kẻ xấu trên đường về...."
Cùng lúc đó, một nơi trong thôn trang hẻo lánh ngoài thành.
Hai người bịt mặt quỳ gối trước mặt Từ Diễn cả người đang mặc áo choàng ở nhà, trong đó có một người thấp giọng bẩm báo: "Bẩm Quốc Công gia, lúc thuộc hạ dẫn người đi đã gặp gã sai vặt ở Xuân Hoa Đường, có thể hắn nhìn xuyên qua màn cửa đã nhận ra Bảo Điệp, đuổi ngựa dí theo, để tránh bại lộ thân phận, thuộc hạ bất đắc dĩ phải bỏ lỡ nửa chừng. Thuộc hạ hành sự bất lực, nguyện ý lĩnh tội."
Từ Diễn nở nụ cười.
Một năm nay A Ngư mang thai, dưỡng thai, mẫu thân quan tâm vô cùng, hắn không có cơ hội ra tay, về sau mới nghĩ đến việc xuống tay với nha hoàn bên cạnh nàng. Chỉ cần gây khó dễ với một nha hoàn, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, liền có thể tạo cơ hội để có một lần h0an ái, chỉ cần một lần, chỉ cần A Ngư có thể giúp hắn khôi phục chuyện [email protected] hợp, Từ Diễn tuyệt đối sẽ không gặp mặt nàng nữa.
Nhưng mà lần đầu tiên hắn ra tay thì mọi chuyện đã đổ bể rồi.
Lần này thất bại, tương đương với những lần sau đều không thể bắt được Bảo Điệp ở bên ngoài.
"Đi xuống đi," Từ Diễn thản nhiên nói.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, cúi đầu lui xuống.
Ngoài cửa, đều có tâm phúc của Từ Diễn thay ông xử lý những người vô dụng.
Người đã chết, Từ Diễn ngồi lên xe ngựa, không nhanh không chậm mà về phủ Trấn Quốc Công.
Không có nhân chứng, không có vật chứng, người bên cạnh Ngũ đệ làm cách nào cũng không thể nghi ngờ ông.