Chương 37
 
Editor: Hardys
 

Mùa xuân đến, hoa đang nở rộ, nhóm tiểu thư công tử nhà giàu rảnh rỗi co rúm cả một mùa đông đã bắt đầu ra ngoài dạo chơi rồi.
 
Tối hôm qua khi Từ Tiềm nhận nhiệm vụ, không có thời gian tính toán kỹ càng, lúc ra cửa lập tức tùy tiện quyết định chọn một địa điểm vắng lặng ngoài ngoại thành để cho bọn tiểu bối dạo chơi.
 
Nhưng đi cả đoạn đường, hễ là nơi có phong cảnh đẹp đều có tốp năm tốp ba thiếu niên công tử hoặc nữ tử như hoa tụ tập với nhau, quả thực không hề vắng lặng.
 
Không vắng vẻ, sao hắn có thể âm thầm đưa lễ vật xin lỗi?
 
Ngồi trên lưng ngựa, Từ Tiềm nhìn xe ngựa bên cạnh, nhóm chất tử đều cưỡi ngựa, chỉ có ba tiểu cô nương ngồi trong xe.
 
Ánh mắt vừa mới nhìn tới rèm cửa sổ, bỗng nhiên màn che động đậy.
 
Từ Tiềm lập tức thu hồi ánh mắt.
 
A Ngư vẫn có chút tính toán riêng, lúc lên xe nàng suy đoán Từ Tiềm sẽ dùng dáng vẻ bảo vệ mà đi theo bên cạnh sườn xe ngựa, A Ngư liền cố ý ngồi kề bên phía cửa sổ xe bên cạnh hắn. Nhưng nàng không có can đảm như hai tỷ tỷ mà vén rèm rình coi, cho nên vẫn ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng ngay lúc gió thổi bay màn che lên thì giả vờ vô ý nhìn ra bên ngoài một cái.

 
Ánh nắng tươi sáng, nam nhân ngồi trên lưng ngựa toàn thân mặc trường bào màu đen, rất uy nghiêm lại rất tuấn tú.
 
Chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua mà A Ngư giống như là ăn phải mật ngọt. 
 
Lần này người đẩy màn ra là Từ Anh ngồi ở bên cạnh nàng,
 
A Ngư dựa vào phía sau, thuận tiện nghe nàng ấy nói chuyện cùng Từ Tiềm, đoán được Từ Tiềm sẽ nhìn qua, A Ngư ngoan ngoãn rũ mắt xuống, rất xinh xắn lại rất yên tĩnh. 
 
"Ngũ thúc, rốt cuộc thúc muốn dẫn bọn con đi đâu ạ?" Từ Anh làm nũng hỏi, "Ra khỏi thành lâu như vậy rồi, con ngồi tới nỗi mệt rồi."
 
Từ Tiềm nghiêng đầu, thấy chất nữ đang chu miệng, lại nhìn thấy A Ngư bởi vì có nàng ấy làm nền nên càng lúc càng ngoan hiền.
 
"Mệt sao?" Từ Tiềm hỏi.
 
Từ Anh gật đầu liên tục.
 
Từ Tiềm xem phương hướng phía trước, trong vòng ba bốn dặm gần đây chỉ có chùa Bảo Tháp trên núi Ngọc Bình.
 
Thời tiết tốt như vậy, khách hành hương chắc chắn tới nườm nượp không dừng.
 

Từ Tiềm lập tức chỉ vào sườn núi nhỏ không có danh tiếng gì bên cạnh núi Ngọc Bình nói: "Chúng ta đi tới sườn núi Tà Liễu."
 
Từ Anh biết núi Ngọc Bình, chùa Bảo Tháp nhưng chưa bao giờ nghe tới sườn núi Tà Liễu gì đó, lại nhìn thấy gò núi nhỏ nhỏ thấp thấp, một chút cũng không giống chỗ dạo chơi tốt.
 
Nàng lộ vẻ mặt chần chờ, Từ Tiềm nghiêm mặt giải thích: "Năm trước, ta dẫn người đi tuần tra núi ngang qua sườn núi Tà Liễu, giữa núi có một dòng suối trong veo tới nỗi thấy đáy, đi sâu hơn một chút còn có thể nhìn thấy cá đang bơi, tuy phong cảnh bên trong không bằng núi Ngọc Bình, nhưng lại rất có cảm giác hoang dã."
 
"Có cá? Vậy có phải chúng ta sẽ được bắt cá rồi nướng ăn hay không?" Nhóm người thiếu niên cưỡi ngựa bu lại, Từ Tứ nghe vậy hưng phấn nói, lại còn vỗ vỗ túi đựng cung tên và túi da treo trên lưng ngựa: "Ta có mang theo đầy đủ gia vị để nướng thịt nè! Nếu không bắt được thỏ thì chúng ta nướng cá ăn."
 
Từ Tiềm nhớ lúc hắn dừng chân ở sườn núi Tà Liễu, nhìn thấy cá nhỏ chỉ cỡ bàn tay trong dòng suối thì không biết nên nói gì.
 
Từ Ngũ nhìn A Ngư trong xe, trêu chọc nói: "Vẫn nên bắt con thỏ đi, nếu mà nướng cá, A Ngư biểu muội phải sợ hãi rồi."
 
Một chữ là cá, một chữ là Ngư, nghe thoáng qua cũng như nhau.
 
Nướng nàng?
 
Bỗng nhiên ồn ào khiến mặt A Ngư đỏ bừng.
 
May mà bầu không khí đã nóng lên lại, mọi người nhất trí đồng ý tới sườn núi Tà Liễu.
 
Nhìn từ xa thấy sườn núi Tà Liễu bình thường, không có gì khác lạ, nhưng càng lại gần phong cảnh càng thêm âm u, ngoại trừ vùng núi cao thấp không đều, những cành liễu rũ xuống mang đến một đoạn đường đầy rẫy màu xanh biếc, sườn núi nhỏ trơ trụi quả thật không xứng đáng để du khách đặt chân tới.
 
Từ chân núi đi tới đỉnh núi, trèo một khắc đã tới chỗ rồi.
 
Xe ngựa ở dưới chân núi giao cho Trần Vũ trông coi, một nhóm bảy người đi bộ lên núi.
 
Trên lưng Từ Tứ, Từ Ngũ, Từ Khác đều có túi đựng tên, trên tay cầm cung, dự định chuẩn bị món ăn dân dã.
 
Đi không bao lâu rốt cuộc cũng tới bên cạnh dòng suối nhỏ như lời Từ Tiềm đã nói.
 
Núi không cao, nhưng nước lại trong vắt, cuối cùng Từ Tiềm cũng nói đúng một câu, dòng suối nhỏ rộng khoảng ba thước này quả thật trong suốt thấy đáy, những con sóng lăn tăn cùng tiếng nước chảy réo rắt khiến người ta có cảm giác mới mẻ, ngay cả người cực kỳ ghét bỏ sườn núi là Từ Anh cũng cảm thấy chuyến đi này đáng giá rồi.
 
Bên cạnh dòng suối có hoa hồng và mấy loại hoa màu trắng đang nở, ba vị cô nương hưng phấn đi hái hoa.
 
Từ Khác nhìn A Ngư không rời mắt, khóe miệng mang theo một chút ý cười thỏa mãn.
 
Từ Tứ, Từ Ngũ không có người trong lòng để nhìn mà còn cực kỳ mất hứng khi phát hiện không có cá lớn gần dòng suối, một người quyết định đi tới thượng nguồn suối nhìn xem, một người quyết định đi dạo xung quanh sườn núi để săn thỏ.
 
"Chú ý an toàn." Từ Tiềm dặn nhóm chất tử.
 
Từ Tứ, Từ Ngũ nhìn nhau một cái, đều cảm thấy sự xem thường đến từ Ngũ thúc, sườn núi nhỏ này có gì mà nguy hiểm?
 
Hai huynh đệ chia nhau hành động.

 
Từ Tiềm nhìn về phía đứa chất tử duy nhất không nhúc nhích, thấy Từ Khác nhìn chằm chằm vào A Ngư, mà trong hang động A Ngư từng nói rõ rằng nàng không thích chất tử cho lắm, Từ Tiềm lập tức lạnh giọng hỏi: "Sao con lại không đi săn thú? Chẳng lẽ muốn hái hoa nghịch nước?"
 
Từ Khác: ...
 
Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho Ngũ thúc nghĩ hắn muốn hái hoa nghịch nước?
 
Từ Khác muốn giải thích, nhưng đối với Ngũ thúc mặt lạnh như băng, Từ Khác bỗng nhiên kịp phản ứng lại, đừng tưởng Ngũ thúc trẻ hơn một tuổi so với Đại ca, nhưng thật ra tính tình lại như trưởng bối bốn mươi tuổi, cổ hủ nghiêm túc, sao Từ Khác có thể hy vọng Ngũ thúc sẽ hiểu tình cảm mà hắn dành cho A Ngư chứ?
 
"Con, con đi ngay lập tức."
 
Không dám tiếp cận A Ngư dưới mí mắt Ngũ thúc, Từ Khác ước chừng lượng cung tên trên vai, rồi tùy tiện chọn một hướng chạy đi săn thú.
 
Chắc chắn nhóm chất tử đều không còn nhìn thấy bóng, ánh mắt Từ Tiềm chuyển động, nhìn về phía ba vị cô nương bên dòng suối.
 
Chất nữ Từ Anh tương đối tinh nghịch, đã nhảy tới bờ bên kia của dòng suối.
 
Ngoại sanh nữ Tào Bái đi dọc theo đường cạnh dòng suối mà hái hoa, đã đi một khoảng khá xa nhưng vẫn ở trong tầm nhìn.
 
Chỉ có mỗi A Ngư xinh xắn ngồi trên tảng đá bên cạnh dòng suối, lưng đưa về phía hắn, trong tay đang một nhánh cây nhỏ dài, quẹt qua quẹt lại trong nước, chơi đùa với cá.
 
Từ Tiềm nghĩ nghĩ, phân phó chất nữ: "Anh Nhi, ngươi đi nhặt chút củi khô cùng với A Bái, nhặt nhiều một chút nhưng chú ý đừng đi quá xa, chỉ nhặt ở những nơi trong tầm nhìn của ta."
 
Từ Anh thoải mái mà đồng ý.
 
Tào Bái vừa tính gọi đường muội nhát gan sợ người lạ đi cùng thì đã nghe Từ Tiềm nói tiếp: "A Ngư, ngươi tới giúp ta dựng bếp."
 
Thì ra đường muội cũng có chuyện để làm, Tào Bái yên tâm đi nhặt củi cùng Từ Anh.
 
A Ngư không nghĩ tới Từ Tiềm sẽ nhờ nàng giúp đỡ, sau khi vui vẻ và hồi hộp xong, A Ngư ngoan ngoãn mà đi tới.
 
Thật ra nướng cá chỉ cần dùng một đống lửa là được, không cần phải dựng bếp, nhưng vì để giữ một mình A Ngư lại, Từ Tiềm chỉ còn cách phiền phức như vậy.
 
Hắn đến dòng suối chọn tảng đá thích hợp dời qua trước. 
 
Nam nhân yên lặng làm việc, cũng không phân phó việc cho nàng, A Ngư cũng không dám hỏi, quan sát Từ Tiềm đang chọn đá, nàng cũng đến dòng suối bắt đầu chọn đá.
 
Từ Tiềm chọn được một tảng đá tốt, quay người lại, chỉ thấy A Ngư ngồi xổm cách hắn hơn mười bước, hai cái tay trắng nõn chia ra mà ôm một tảng đá to, đang cố gắng nâng nó lên trên.
 
Một cô nương sao có thể làm loại việc này? Vả lại nàng có đủ sức để nâng sao?
 

"Dừng tay!" Từ Tiềm không chút nghĩ ngợi mà quát lớn.
 
A Ngư hoảng sợ, lúc nàng ngẩng đầu sức lực trên tay bị mất đi, do đó tảng đá nghiêng qua một bên rớt xuống đè ngón út của nàng.
 
Nàng cảm giác giống như bị phỏng mà rút tay ra!
 
Lại nhìn ngón tay, hơi hơi đỏ, dường như cũng không đáng lo, nhưng mà đau đớn âm ỉ còn sót lại khiến hai mắt A Ngư đỏ lên.
 
Bình thường là cô nương Hầu phủ được nuông chiều từ bé, ngoại trừ khi thêu thùa may vá sơ ý kim đâm vào tay, rất ít khi có cơ hội bị thương.
 
Vẻ mặt Từ Tiềm trầm xuống chạy tới, chỉ thấy nàng chột dạ mà bỏ tay xuống, cố gắng làm bộ như không có việc gì, đầu cũng cúi xuống, không cho hắn nhìn.
 
Nhưng Từ Tiềm lại tưởng tượng dáng vẻ mắt hạnh rưng rưng của nàng.
 
"Đưa tay." Từ Tiềm khụy một gối ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của nàng, năm ngón tay mảnh khảnh kia bị nàng giấu ở phía dưới.
 
A Ngư chỉ đau một chút, bây giờ đã hết, nhưng không biết có phải nữ tử khi đứng trước mặt người mình yêu thì trở nên yếu ớt hay không, Từ Tiềm vừa quan tâm nàng, ngón tay A Ngư lại giống như bắt đầu đau. 
 
Nàng từ từ duỗi từng ngón tay trái ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
 
Lần đầu tiên Từ Tiềm cẩn thận quan sát tay của một tiểu cô nương như vậy, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng như bột phấn, rất xinh đẹp lại rất mềm mại, năm đầu ngón tay xanh nhạt như nước, trong đó đầu ngón út rõ ràng là đỏ hơn so với bốn ngón khác.
 
"Có đau không?" Từ Tiềm lạnh giọng hỏi.
 
A Ngư cúi đầu, cam chịu.
 
Từ Tiềm càng tức giận, vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uất ức của nàng: "Ai cho ngươi nâng tảng đá lên hả? Trong lòng ngươi không biết bản thân mình có bao nhiêu sức lực hay sao?
 
A Ngư ngây dại!
 
Hắn không lo lắng an ủi nàng thì thôi đi, sao lại hung dữ với nàng?
 
Tảng đá cũng chưa khiến A Ngư rơi lệ, nhưng một câu giáo huấn hung dữ của Từ Tiềm, đôi mắt A Ngư lập tức ẩm ướt. 
 
Uất ức, còn có chút không phục, A Ngư quay đầu, vừa gạt nước mắt vừa giải oan cho chính mình: "Là người kêu con hỗ trợ dựng bếp."
 
Lúc Từ Tiềm thấy dòng nước mắt đầu tiên của nàng rơi xuống thì cứng đờ người rồi.
 
Nước mắt này sao tới còn nhanh hơn mưa tháng sáu vậy?
 
Chọc tiểu cô nương khóc, khí thế Từ Tiềm giảm xuống một chút nhưng vẫn bực bội nói: "Ta không có kêu ngươi đi nâng tảng đá."
 
A Ngư cũng tức giận, đối mặt với Từ Tiềm, hỏi: "Người không nói gì cả, làm sao con biết là người muốn con làm gì?"
 
Từ Tiềm mím môi.
 
Hăn không cần nàng làm bất cứ thứ gì.
 
Quét mắt nhìn xung quanh, xác định nhóm chất nữ đang nhặt củi không chú ý bên này, Từ Tiềm vội mò mẫm trong lòng, vốn muốn lấy hai thứ ra cùng một lúc nhưng túi nhỏ quá trơn trượt vào trong, Từ Tiềm chỉ lấy hộp son phấn do hắn chuẩn bị ra trước, đặt trước mắt A Ngư rồi nói: "Quỳnh Nhi khiến ngươi chịu uất ức, vì sự việc không thể làm lớn, ta không có cách thay ngươi làm chủ, chỉ có thể tự mình tặng chút đồ bày tỏ sự áy náy, vừa nãy giữ ngươi lại là vì cái này."

 
A Ngư kinh ngạc tới nỗi quên uất ức, nàng nhìn Từ Tiềm lại nhìn hộp nhỏ ở phía dưới.
 
Từ Tiềm liếc nhìn nàng một cái, nói: "Đây là hộp son phấn do Hoàng thượng ban thưởng, ta giữ cũng không có ích gì, tặng ngươi thì phù hợp hơn."
 
Hộp son phấn?
 
Trong lòng A Ngư nảy ra một suy đoán, chẳng lẽ là?
 
Trực tiếp bỏ qua lời khách sáo dối trá, A Ngư nhặt hộp son phấn lên, mở nắp ra nhìn, bên trong quả nhiên là hộp son phấn sứ Nhữ Diêu.
 
Ánh mắt trong veo của A Ngư hình như có chút gợn sóng.
 
Hộp son phấn quen thuộc vô tình dẫn nàng trở về kiếp trước.
 
Sau khi bị thê tử mới của Từ Khác làm hại tới nỗi "Rơi vào hang động mà chết, xương cốt bị chó hoang cấu xé không còn được trọn vẹn", Từ Tiềm tạm thời sắp xếp nàng ở thôn trang mà hắn đã chuẩn bị, thôn trang có rất nhiều hạ nhân, tất cả đều là tâm phúc của hắn, không ai lộ một chút tin tức ra ngoài.
 
Từ Tiềm từng hỏi A Ngư có muốn trở về không, A Ngư từ chối, nàng thà rằng cả đời trốn ở thôn trang cũng không muốn đối mặt với Từ Khác cùng với mẫu thân tôn quý và thê tử của hắn.
 
Sau khi thu xếp ổn thỏa, cách hai ba tháng Từ Tiềm mới tới thăm nàng một lần.
 
Ba năm qua hắn đều xa cách như thế này, cho nên A Ngư chưa bao giờ nghĩ Từ Tiềm thích nàng như vậy.
 
Mãi cho đến năm thứ tư Từ Tiềm mang nàng đến Phượng Dương nhậm chức, số lần hai người gặp mặt dần dần nhiều hơn.
 
Đến Phượng Dương không lâu, có lần Từ Tiềm đi dự tiệc về, đã tặng nàng hộp son phấn này.
 
Lúc đó hắn đã nói như vầy: "Hôm đó ta vào thành, dân chúng Phượng Dương đều biết trong đoàn xe có một vị nữ nhân, ta lập tức nói với người ngoài nàng là nữ nhi của ân nhân, ân nhân chết bệnh nên đã nhờ ta chăm sóc. Hôm nay trên yến hội phu nhân của Tổng Binh hỏi tới nàng, ta đành phải giải thích một chút, phu nhân Tổng Binh thương tiếc thân thế nàng đáng thương nên nhờ ta tặng vật này cho nàng."
 
Hắn là một người chính trực như vậy, A Ngư chưa từng hoài nghi hắn, chỉ cảm thấy được người khác yêu thương nên hơi lo sợ, không biết phải trả lễ cho phu nhân Tổng Binh như thế nào.
 
Mà lúc này, Từ Tiềm đã lấy hộp son phấn đó ra từ sớm. 
 
Vì vậy cái cớ mà hắn dày công tìm ra ở kiếp trước, kiếp này đã bị nàng vạch trần rồi.
 
Đôi mắt mờ đi, có gì đó đã rớt xuống, đập lên trên hộp son phấn.
 
Bỗng nhiên A Ngư cực kỳ đau lòng.
 
Được hắn thu nhận và giúp đỡ bốn năm, tâm tư A Ngư hơn ba năm đều không nghĩ tới chuyện tình cảm, có lẽ cũng có chút suy đoán, nhưng bản thân nàng luôn tự phủ nhận, cho nên ba năm đó nàng sống rất bình thản. Nhưng Từ Tiềm thì sao? Rõ ràng hắn thích nàng nhưng lại kiềm chế, cách hai tháng mới đến thăm nàng một lần, thời gian mỗi lần gặp mặt còn chưa bằng thời gian uống một chén trà nhỏ đã nói cáo từ. Rõ ràng hắn đã muốn tặng lễ vật cho nàng từ sớm, nhưng vẫn nhẫn nhịn tới ba năm sau mới có một lý do thích hợp để tặng.
 
Bảo Thiền từng chất vấn nàng: "Ngũ gia đã 30 tuổi, đã một bó tuổi mà ngay cả một người làm ấm giường cũng không có, người không đau lòng sao? Thật sự khi đó A Ngư không quá quan tâ m đến tình yêu nên không biết tình cảm sâu sắc của hắn.
 
Bây giờ nàng đã trở lại, Từ Tiềm trước mắt cũng không phải là Từ Tiềm kia, nhưng A Ngư không kìm được mà thấy rất đau lòng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play