"Úc Thiếu Mạc.. A!"
Ninh Kiều Kiều muốn bảo Úc Thiếu Mạc buông tay cô ra, nhưng suýt chút nữa bị kéo ngã xuống cầu thang.
Vậy mà người đàn ông này vẫn không có ý định dừng lại, anh giống như kìm sắt túm lấy cổ tay Ninh Kiều Kiều, kéo cô lên lầu.
Vào phòng ngủ, Ninh Kiều Kiều còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Úc Thiếu Mạc ném lên giường, quần áo trước ngực bị xé ra.
Ninh Kiều Kiều hét lên một tiếng theo bản năng, hoảng sợ che ngực lại: "Úc Thiếu Mạc, anh muốn làm gì!"
Động tác của người đàn ông đang xé quần áo cô đột nhiên dừng lại, con ngươi đỏ tươi của Úc Thiếu Mạc bình tĩnh nhìn Ninh Kiều Kiều, nheo mắt nhìn cô đầy nguy hiểm, giọng nói lạnh như băng gằn từng chữ nói: "Ninh Kiều Kiều, cô sợ tôi sao?"
Đôi mắt trong veo của cô tràn đầy sợ hãi, ánh mắt nhìn anh giống như nhìn mãnh thú nào đó.
Ninh Kiều Kiều rụt người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Úc Thiếu Mạc, có chút cẩn thận nói: "Úc Thiếu Mạc, anh có thể đừng cắn tôi không, ngày mai tôi còn phải đi làm thêm."
Tất nhiên Ninh Kiều Kiều sẽ không nói: Anh có thể đừng chạm vào tôi hay không, dù sao cô vẫn chưa quên thân phận hiện tại của mình là gì.
Chỉ là ngày mai cô còn muốn đi làm thuê, Úc Thiếu Mạc lại có sở thích biến thái như vậy.. Nếu như cô bị cắn, quần áo thủy thủ của quán bar chắc chắn sẽ không che được, đến lúc đó cô còn đi làm như thế nào được?
Đột nhiên đôi mắt đỏ tươi của Úc Thiếu Mạc trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.
Anh nhíu mày, lạnh lùng cười một tiếng, hất bàn tay đang che trước ngực cô ra, xé nát quần áo còn sót lại của cô..
Ngày hôm sau.
Ninh Kiều Kiều tỉnh lại trong giấc ngủ say, cảm giác đau đớn truyền đến từ trên cơ thể đã không còn xa lạ với cô nữa.
Ninh Kiều Kiều cố sức ngẩng đầu cánh tay, dụi mắt ngồi dậy, bên cạnh trống rỗng, Úc Thiếu Mạc đã không còn ở trong phòng nữa.
Ninh Kiều Kiều nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, kim đồng hồ đã đi tới mười một giờ sáng.
Khoảng cách xa cũng có thể thấy rõ ràng như vậy, Ninh Kiều Kiều lúc này mới nhớ tới đêm qua cô còn chưa tẩy trang, chứ đừng nói là tháo kính áp tròng.
Đây chắc chắn không phải là một điều tốt.
Ninh Kiều Kiều xốc chăn xuống giường, nhặt quần áo vứt xuống đất, nhìn một chút, lại đặt quần áo sang một bên.
Quần áo bị xé nát căn bản không mặc được, Ninh Kiều Kiều dùng ga giường quấn lấy cơ thể mình, nhìn xung quanh một chút, có chút khó khăn di chuyển về phía phòng thay đồ.
Vừa đi tới cửa, đột nhiên Ninh Kiều Kiều hét lên một tiếng, đôi mắt nhìn thẳng vào người đàn ông ở bên trong.
Cô nghĩ rằng anh đã rời đi, không nghĩ rằng anh vẫn còn trong phòng.
"Cô lại la hét cái quỷ gì vậy?" Úc Thiếu Mạc đang thắt cà vạt trước gương quay đầu lại, cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều, lại nhướng mày nói: "Đặc biệt đến quyến rũ tôi sao? Xem ra đêm qua tôi không nên có lòng tốt buông tha cho cô."
Ga trải giường ôm từ ngực cô đi xuống, lộ bờ vai trắng như tuyết cánh tay mảnh khảnh ra bên ngoài, trên đó phủ đầy dấu vết khiến người ta tưởng tượng.
||||| Truyện đề cử:
Vạn Cổ Chí Tôn |||||
"..."
Ninh Kiều Kiều lấy lại tinh thần, đỏ mặt, có chút không tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
Úc Thiếu Mạc liếc cô một cái, lạnh giọng nói: "Lại đây!"
Ninh Kiều Kiều giật mình, cắn môi, nhấc chân đi về phía Úc Thiếu Mạc.
"Anh định làm gì?" Ninh Kiều Kiều đứng trước mặt Úc Thiếu Mạc, cúi đầu không dám nhìn Úc Thiếu Mạc, giọng nói mềm như muỗi kêu.
Úc Thiếu Mạc từ trên cao nhìn xuống Ninh Kiều Kiều, mỉm cười khinh bỉ, nói: "Tôi muốn làm, bây giờ cô có thể làm được không?"
Đêm qua anh còn chưa hết hứng thú, cô đã ngất đi, nhìn thấy dáng vẻ cô quấn ga trải giường, tất nhiên anh sẽ có phản ứng.
"..."
Ninh Kiều Kiều cắn môi không nói lời nào.
Trên người cô có một mùi cơ thể nhàn nhạt, Úc Thiếu Mạc nhìn Ninh Kiều Kiều vài lần, tay đang thắt cà vạt dừng lại, hai tay đút vào túi ra lệnh: "Thắt cà vạt cho tôi!"