"Tất nhiên là cô không biết tôi." Người phụ nữ trung niên cười nói: "Nhưng chỉ cần cô quen chồng tôi là đủ rồi, anh ấy là tổng giám đốc của công nghệ Khải Hoa."

Ninh Kiều Kiều càng nghi ngờ hơn, nhíu mày nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ có thể cô nhận nhầm người rồi, tôi cũng không biết chồng cô, tôi.. Hả? Đây là cái gì?"

Ninh Kiều Kiều còn chưa nói xong, người phụ nữ trung niên đã nhét một tấm thẻ vào tay cô, không thèm trả lời Ninh Kiều Kiều, nói thẳng: "Xin tiểu thư giúp chúng tôi nói mấy câu tốt đẹp trước mặt Mạc thiếu, về sau nhất định sẽ cảm ơn cô rất nhiều!"

Ninh Kiều Kiều còn chưa lấy lại tinh thần, người phụ nữ trung niên đã xoay người rời đi. Ninh Kiều Kiều cúi đầu nhìn thoáng qua thẻ trong tay, vội vàng nhấc chân đuổi theo: "Này, cô đứng lại!"

Nhưng bên ngoài nào có bóng dáng của người phụ nữ trung niên, Ninh Kiều Kiều có chút lo lắng tìm kiếm trái phải, đi về phía trước vài bước, cơ thể lại bị người ta kéo sang bên cạnh.

"..."

Ninh Kiều Kiều bị người ta bịt miệng, kéo vào một góc.

Ninh Kiều Kiều không nói được câu gì, tay chân giãy dụa, đột nhiên bàn tay che miệng cô lại buông ra.

Ninh Kiều Kiều hoảng sợ xoay người lại, đến khi nhìn rõ người đàn ông phía sau, chợt ngây ngẩn cả người.

Nhiễm Văn Hiên.. Tại sao anh ta lại ở đây!

"Kiều Kiều." Nhiễm Văn Hiên nhìn Ninh Kiều Kiều, giọng nói dịu dàng như ngọc.

Ninh Kiều Kiều ngây ngẩn cả người, dừng một chút, sau khi phục hồi tinh thần thì nhìn Nhiễm Văn Hiên, vẻ mặt dần dần lạnh xuống, nói: "Sao anh lại ở đây?"

"Anh đến để bàn chuyện hợp đồng với người khác." Nhiễm Văn Hiên bình tĩnh nhìn Ninh Kiều Kiều, lại nói: "Còn em thì sao? Kiều Kiều, sao em lại ở đây?"

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, nói: "Em đến ăn cơm với người khác."

"Ai?" Nhiễm Văn Hiên chỉ hỏi một chữ.

Trong lòng Ninh Kiều Kiều "lộp bộp" một tiếng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Nhiễm Văn Hiên, lúc này mới phát hiện ánh mắt Nhiễm Văn Hiên có chút kỳ lạ, giống như trong đôi mắt bình thản, dịu dàng của anh ta ẩn chứa lửa giận mãnh liệt gì đó.

Đôi mắt Ninh Kiều Kiều chợt lóe lên, bình tĩnh nhìn Nhiễm Văn Hiên nói: "Không phải anh đều nhìn thấy hết sao?"

Cô vừa từ trong toilet đi ra đã bị Nhiễm Văn Hiên kéo sang một bên, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Chỉ có khả năng Nhiễm Văn Hiên đã sớm nhìn thấy cô, lại đi theo cô tới nơi này, chờ cô xuất hiện.

Nếu Nhiễm Văn Hiên đã sớm nhìn thấy cô, vậy sao có thể không nhìn thấy Úc Thiếu Mạc đi cùng cô.

Đột nhiên ánh mắt dịu dàng của Nhiễm Văn Hiên đông cứng lại, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều rồi dần dần nhíu mày, khuôn mặt đầy nét thư sinh dường như cũng bao phủ một chút u ám, nói: "Kiều Kiều, tối hôm đó khi em gọi điện thoại cho anh, người đàn ông nói chuyện có phải là Úc Thiếu Mạc không?"

Cuộc gọi đêm đó..

Xem ra Nhiễm Văn Hiên coi Kha Kiêu là Úc Thiếu Mạc.

Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn Nhiễm Văn Hiên: "Vâng."

Giải thích đã không còn ý nghĩa, dù sao kết quả hiện tại là cô đã trở thành tình nhân của Úc Thiếu Mạc.

Đột nhiên vẻ mặt của Nhiễm Văn Hiên trở nên khó coi, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều gầm gừ nói: "Nhiễm Kiều Kiều! Em có biết mình đang làm gì không? Anh nghe dì Triệu nói em dọn ra ngoài ở, còn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình! Em có biết anh tìm em bao lâu không, vậy mà em với Úc Thiếu Mạc lại ở cùng một chỗ? Em bao nhiêu tuổi? Sao có thể sa đọa như vậy!"

Sa đọa..

Ánh mắt Ninh Kiều Kiều lạnh lùng, nhìn thẳng vào anh ta nói: "Tôi là Ninh Kiều Kiều, không phải Nhiễm Kiều Kiều! Còn có tôi cũng rất muốn biết sao lại nói tôi sa đọa như vậy?"

"Ở thành phố G ai mà không biết Úc Thiếu Mạc thay phụ nữ còn nhanh hơn thay quần áo! Chỉ cần có thể cùng anh ta trải qua tình một đêm là có thể nhận được một khoản tiền lớn! Em có dám nói em và anh ta có quan hệ trong sáng không?"

Nhiễm Văn Hiên hùng hồn nói, giọng điệu của anh ta giống như đang thẩm vấn Ninh Kiều Kiều vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play