Bả vai đều bầm tím, rõ ràng là đã bôi thuốc khử trùng.
Ninh Kiều Kiều mơ hồ nhớ rõ Úc Thiếu Mạc đã cắn cô, hơn nữa còn không phải chỉ có bả vai này, hình như trên lưng cũng bị anh cắn.
Lần này còn đau hơn cả lần ở khách sạn Hoàng Cung, giống xương tất cả xương cốt trên người cô đều đặt sai chỗ.
Ninh Kiều Kiều mặc quần áo xong, đưa tay cầm thuốc mỡ đặt trên tủ đầu giường, nhìn qua một lượt..
"Cạch."
Trong phòng bệnh yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, Ninh Kiều Kiều giật mình, lập tức đặt thuốc vào trong chăn, ngẩng đầu nhìn ra cửa.
"Ninh tiểu thư, cô tỉnh rồi?"
Lục Nghiêu từ ngoài cửa đi vào.
Ninh Kiều Kiều không đeo kính, híp mắt nhìn Lục Nghiêu: "Anh Lục, sao anh lại ở đây?"
"Tôi vẫn luôn ở chỗ này, vừa rồi Mạc thiếu bên kia muốn một văn kiện, cho nên tôi mới rời đi một lát." Lục Nghiêu nói.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, gật đầu.
Xem ra vừa rồi bác sĩ hiểu lầm quan hệ giữa cô và Lục Nghiêu, hiểu nhầm Lục Nghiêu là bạn trai của cô.
Ninh Kiều Kiều không ngốc, cô biết rõ vì sao cô ở trong bệnh viện nên cúi đầu không nói nữa.
Lục Nghiêu nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, thở dài nói: "Cô Ninh, thật ra là Mạc thiếu đưa cô tới, chỉ là công ty có việc nên anh ấy mới rời đi, anh ấy vừa mới từ nước ngoài trở về, rất nhiều hợp đồng còn chờ.."
"Lục tiên sinh." Đột nhiên Ninh Kiều Kiều ngắt lời Lục Nghiêu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta hỏi: "Tôi muốn biết khi nào thì hợp đồng tôi ký sẽ hết hạn?"
Úc Thiếu Mạc là một người có sở thích đặc biệt, lúc trước Ninh Kiều Kiều hoàn toàn không nghĩ tới điểm này! Bây giờ cô rất muốn biết sự tra tấn như vậy, khi nào cô mới có thể thoát khỏi nó.
Lục Nghiêu có chút ngạc nhiên nhìn Ninh Kiều Kiều, nói: "Lúc cô Ninh ký tên không nhìn thời hạn trên đó sao?"
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, lắc đầu.
Lúc ấy trong đầu cô đều nghĩ đến mẹ Trương, căn bản không có tâm trạng để xem.
Nhưng không phải là vấn đề thời gian sao, có gì đặc biệt? Chẳng lẽ thời gian rất dài sao?
Ánh mắt Ninh Kiều Kiều trong veo như một viên ngọc đen, căn bản không lừa gạt người khác. Lục Nghiêu hít sâu một hơi, nhìn Ninh Kiều Kiều và nói: "Cô Ninh, về thời gian chấm dứt hợp đồng đó.. Là ngày Mạc thiếu chán ghét cô."
"..."
Cả người Ninh Kiều Kiều ngẩn ra.
"Nói cách khác trước khi Mạc thiếu nói dừng thì quan hệ giữa cô và Mạc thiếu sẽ không thể chấm dứt."
Lục Nghiêu lại nói.
Một lúc lâu sau, Ninh Kiều Kiều mới phục hồi tinh thần lại, đôi mắt không thể tin nhìn Lục Nghiêu, mở miệng hỏi: "Vậy.. Vậy tôi có thể hỏi, những tình nhân trước kia của anh ấy, bình thường đều phải làm bao lâu?"
Nếu hợp đồng này chỉ có Úc Thiếu Mạc mới có thể kêu dừng, vậy ít nhất cũng cho cô biết thói quen trong quá khứ của anh.
Lục Nghiêu nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, nói: "Người lâu nhất là hai mươi bảy ngày."
Cô muốn hỏi thăm hứng thú của Mạc thiếu đối với những người phụ nữ kia có thể duy trì bao lâu?
Lục Nghiêu bình tĩnh lắc đầu, có chút đồng tình nhìn Ninh Kiều Kiều.
Cô rất thông minh, nhưng cô đã sai về điều đó.
Bởi vì trong số những tình nhân trước kia của Mạc thiếu, chưa từng có một người nào có thể làm cho Mạc thiếu không khống chế được, phải đưa vào bệnh viện.
Hơn nữa Mạc thiếu cũng chưa từng cảm thấy hứng thú với cô gái nào cỡ tuổi này.
Bây giờ Lục Nghiêu có thể khẳng định, với sự hiểu biết của anh ta về Mạc thiếu, Mạc thiếu nhất định vô cùng có hứng thú với Ninh Kiều Kiều!
Nếu không làm sao có thể trở về sớm hơn hai ngày? Còn vừa xuống máy bay đã đi thẳng về biệt thự!
Ngay cả vị trạch nam nữ thần Bạch Tuyết vốn được sủng ái nhất kia cũng đều bị vứt sang một bên.
Ninh Kiều Kiều không biết suy nghĩ của Lục Nghiêu lúc này, chỉ là sau khi nghe Lục Nghiêu nói xong thì thở phào nhẹ nhõm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT