Đôi mắt có chút đục ngầu của mẹ Trương bỗng nhiên sáng lên, bà nhìn thẳng vào Ninh Kiều Kiều: "Không, tôi không về! Cô ở đâu thì tôi ở đó!"
"Vậy thì dì phải nghe lời con." Nhiễm Kiều Kiều nói rồi kéo tay mẹ Trương đi về phía một căn phòng: "Mẹ Trương, sau này căn phòng này sẽ thuộc về dì, hai chúng ta ở đây, cuối cùng cũng không ai dám khi dễ chúng ta nữa!"
"Được!" Trong mắt mẹ Trương có chút nước mắt.
* * *
Sau khi sắp xếp xong cuộc sống của mẹ Trương và mua một ít đồ dùng cần thiết, tiền tiết kiệm không còn bao nhiêu của Ninh Kiều Kiều cũng đã tiêu gần hết.
Có lẽ mẹ Trương đã nhận ra Ninh Kiều Kiều gặp khó khăn, nên lúc Ninh Kiều Kiều muốn ra ngoài làm việc liền ngăn cản Ninh Kiều Kiều, nói rằng chỗ bà vẫn còn có chút tiền, có thể lấy ra để dùng trước.
Động tác mang giày của Ninh Kiều Kiều liền dừng lại một chút, cô ngạc nhiên nhìn mẹ Trương.
Tiền lương của mẹ Trương ở nhà họ Nhiễm rất thấp, cho dù là như vậy thì Triệu Mỹ Hoa vẫn còn ba ngày nữa tháng liền tiếc tiền lương của bà, vậy mà mẹ Trương còn có tiền tiết kiệm!
"Không cần đâu mẹ Trương, tiền của con vẫn còn đủ, tiền của dì thì cứ giữ lại. Dì yên tâm đi, con có thể đón dì ra thì nhất định sẽ nuôi được dì." Ninh Kiều Kiều nói.
"Nhưng tiểu thư.."
"Được rồi, con sắp trễ rồi, có chuyện gì thì chờ con về rồi nói sau, nếu dì cảm thấy chán thì có thể xem TV một chút."
Ninh Kiều Kiều ngắt lời mẹ Trương rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Mẹ Trương có thể tích góp được chút tiền chắc chắn là không dễ dàng, sao cô có thể tiêu tiền của mẹ Trương chứ.
Trong phòng, mẹ Trương cau mày nhìn cánh cửa đóng lại liền giật mình rồi cầm lấy rổ rau ở bên cạnh đi ra ngoài.
Không được, tiểu thư còn nhỏ như vậy, nếu đi làm thì quá mệt mỏi, nhất định bà phải giúp tiểu thư.
Buổi chiều Ninh Kiều Kiều làm việc trong một quán cà phê, sau khi kết thúc công việc liền đến quán bar hôm qua vừa tìm được để làm bán thời gian.
Lần đầu tiên mặc quần áo làm việc ở đây Ninh Kiều Kiều có chút không quen, chân váy thật sự quá ngắn, Ninh Kiều Kiều kéo nó xuống nhưng không có tác dụng.
Nhưng cũng may là cô chỉ làm công việc phục vụ mà thôi, chỉ cần bưng rượu và trái cây cho khách là được.
Quản lý sợ cô mới đến không làm được việc liền gửi cô cho một sư phụ để dạy cho cô.
"Lát nữa cô đi theo tôi là được, lúc bưng đồ ăn thì cẩn thận đừng để đụng vào người khác, bình thường cũng không có chuyện gì lớn, nếu có tiền boa thì tôi bảy cô ba, biết chưa?"
Người được giao làm sư phụ của Ninh Kiều Kiều cũng là một cô gái, nghe người khác gọi cô ta là Tiểu Tây, chắc cũng lớn hơn Ninh Kiều Kiều một chút, tóc ngắn, trang điểm khói đậm nhìn không ra dung mạo vốn có.
Ninh Kiều Kiều ngẩn người nhìn Tiểu Tây.
"Sao nào? Cô không muốn sao? Người khác làm đồ đệ thì tiền boa đều là của sư phụ, còn tôi chia cho cô ba phần đấy!" Tiểu Tây liếc Ninh Kiều Kiều một cái, cho rằng cô không hài lòng với việc chia tiền boa.
Ninh Kiều Kiều lắc đầu, cô cũng không có nghĩ đến tiền boa.
"Không có ý kiến là tốt rồi!"
Tiểu Tây nhìn Ninh Kiều Kiều một cái rồi soi gương sửa sang lại quần áo của mình.
"Số 27, mang rượu vào phòng số 9." Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng hét bàn tay đang bóp ngực của Tiểu Tây liền dừng lại, cô ta quay đầu lại trả lời một tiếng rồi nói với Ninh Kiều Kiều: "Cô may mắn thật đấy, phòng số 9 là phòng đắt nhất của chúng ta, không phải là thứ mà người bình thường có thể dùng được, chút nữa thông minh một chút chắc chắn sẽ có nhiều tiền boa!"
Vừa nghe thấy tiền boa, Ninh Kiều Kiều liền lập tức gật đầu, đi theo sau Tiểu Tây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT