Sở Thiên Tầm mang hộp cơm rỗng về chỗ ở của mình.

Vết thương trên chân không ảnh hưởng đến tốc độ nhanh nhẹn của cô.

Mặc dù cô biết mình có thể đã đưa ra một quyết định sai lầm, nhưng trong lòng cô lại thấy thoải mái như vừa trút được gánh nặng trong lòng.

Lúc này đã là nửa đêm gần sáng, khu phố mất điện yên tĩnh lại u ám.

Trước tòa nhà bọn họ cư trú, trong ngõ nhỏ với những nhánh hoa tử đằng rũ xuống, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang thì thầm.

Cô gái dựa lưng vào tường, có chút mất tự nhiên, vẻ mặt đỏ bừng ngượng ngùng.

Người đàn ông chống một tay vào tường, thì thầm những lời yêu thương, có vẻ vô cùng thành thạo.

Sở Thiên Tầm dừng lại, đó chính là Cam Hiểu Đan và Bành Hạo Vũ.

"Hiểu Đan, em yên tâm, sau này anh sẽ chăm sóc em, sẽ không để em cực khổ như vậy."

"Anh Hạo Vũ, không sao, em có thể đến trạm cứu trợ để làm việc."

"Em đáng yêu như vậy, làm sao anh nỡ để em làm những công việc bẩn thỉu cực khổ đó được, như vậy không phải khiến anh đau lòng sao?"

Hai người nũng nịu trò chuyện theo gió truyền đến.

Sở Thiên Tầm đột nhiên nhớ lại lúc trước khi cô một mình trốn đến căn cứ Nga thành.

Khi đó cô cũng giống như Cam Hiểu Đan hiện tại, mãnh liệt kỳ vọng có thể tìm được một người để dựa vào, đến mức cô có thể bám vào bất kỳ cọng cỏ nào mà cô tìm thấy.

May mắn hiện thực tàn khốc đã dạy cô cách làm người.

Có đôi khi, con người không tự mình cảm nhận được chỗ đau thì sẽ không nghe lời khuyên của người khác.

Sở Thiên Tầm xoay người, định đi đường vòng về nơi ở của mình.

"Cái đó, Diệp Bùi Thiên làm sao lại có năng lực khôi phục mạnh như vậy? Mọi người gặp được hắn ở đâu?"

Bành Hạo Vũ cảm thấy có chút hài lòng, người phụ nữ này cũng quá dễ nắm giữ, bây giờ hắn muốn biết gì không phải là quá dễ dàng sao.

"Lúc chúng em gặp anh ấy là trong một nhà kho, anh ấy.."

Cam Hiểu Đan không nói được nửa, cô nghe thấy một tiếng ho khan khó chịu.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Sở Thiên Tầm cách đó không xa.

Sở Thiên Tầm đứng trên con đường tối tăm, lạnh lùng nhìn bọn họ.

"Thiên.. Thiên Tầm." Cam Hiểu Đan có chút hoảng hốt.

Bành Hạo Vũ theo tiếng nhìn thấy Sở Thiên Tầm, không chút để ý, cười hì hì xoay người lại.

"U, em gái Thiên Tầm." Hắn đưa tay ôm vai Cam Hiểu Đan: "Còn chưa kịp kể em nghe. Anh và Hiểu Đan, ha ha, đã tốt hơn rồi."

Sở Thiên Tầm lạnh lùng nói: "Tôi còn nhớ lần đầu gặp bên cạnh anh có một người phụ nữ."

"Haizz, làm sao có thể tính được, đó chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi thôi. Từ khi gặp Hiểu Đan, nhìn thấy một cô gái thuần khiết lại dịu dàng như vậy, cuối cùng anh đã nhận ra sự thật." hắn ôm chặt bả vai Cam Hiểu Đan: "Đúng không? Hiểu Đan?"

Cam Hiểu Đan tránh né ánh mắt của Sở Thiên Tầm, cô không cảm thấy mình làm sai, nhưng lúc đối mặt Sở Thiên Tầm, trong lòng lại rất hoảng loạn.

Sở Thiên Tầm nhìn cô một cái, không nói một lời lướt qua bọn họ.

Về đến phòng, Sở Thiên Tầm ngồi trên ghế sa lon cởi đôi giày đầy bùn đất của mình ra.

Cam Hiểu Đan đi theo vào, chậm rãi đóng cửa lại.

"Thiên Tầm," cô ôm tay đứng trước cửa, "Cậu tức giận sao."

Sở Thiên Tầm ngồi trong bóng tối, cũng không quay đầu lại:

"Cậu không nên đem chuyện của tất cả mọi người nói cho người ngoài. Bành Hạo Vũ hắn không phải người tốt."

Cam Hiểu Đan nhỏ giọng nói: "Hạo Vũ rất tốt."

Trong lòng Sở Thiên Tầm rất bất mãn, cô cố gắng dùng hết kiên nhẫn có hạn của mình nói: "Hiểu Đan, nếu cậu đã muốn ở lại đây, thì không thể trông cậy dựa vào người khác. Đợi khi mình rời đi rồi, cậu đi theo một người đàn ông như vậy, sẽ không có kết quả tử tế đâu."

Vành mắt Cam Hiểu Đan lập tức đỏ lên: "Nhưng mình không giống mọi người! Mình không biết gì cả, cậu bảo mình như vậy.. làm sao có thể sống trong thế giới hỗn loạn này?"

Sở Thiên Tầm biết nói không thông.

Cô đứng dậy, đi về phía phòng ngủ:

"Ngày mai bọn mình sẽ đi, đồ ăn thừa trong phòng để lại cho cậu, cậu tự giải quyết cho tốt đi."

"Thiên Tầm!" Cam Hiểu Đan gọi cô lại: "Phải, là mình không có can đảm rời khỏi căn cứ. Có phải cậu đã sớm muốn mượn cơ hội này để vứt bỏ gánh nặng là mình đúng không?"

Cô ấy kích động lên: "Trước kia cậu không phải như vậy, cậu là người dịu dàng nhất trong kí túc xá, tình cảm của hai chúng ta luôn rất tốt. Vì sao khi tận thế đến, cậu lại trở nên lạnh lùng như vậy?"

Sở Thiên Tầm hơi khựng lại, bóng dáng rất nhanh liền biết mất ở cửa phòng ngủ.

Trong phòng khách tối tăm chỉ còn lại tiếng khóc thê lương của Cam Hiểu Đan.

Trên người Cam Hiểu Đan, Sở Thiên Tầm giống như nhìn thấy quá khứ của bản thân.

Người phụ nữ vừa bất lực vừa yếu đuối, từ trong ra ngoài không có gì để vùng dậy được.

Cô may mắn vì bản thân đã đi qua đoạn quá khứ này, dù đây là một quá trình đau khổ lại đẫm máu.

Cô hy vọng một ngày nào đó Cam Hiểu Đan cũng có thể hiểu được đạo lý này.

Sở Thiên Tầm ngủ đến hừng đông mới thức dậy.

Bất miên giả có một đôi chân trước sắc bén, là thứ nguyên liệu tốt để gia công chế tác vũ khí.

Sở Thiên Tầm đem nó đến thị trường bán, trao đổi một ít nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày.

Cô, Cao Yến và Giang Tiểu Kiệt thu dọn hành lý, tới khu cứu trợ, định đón Diệp Bùi Thiên, tiện thể chào tạm biệt với cha con Phùng Thiến Thiến.

Phùng Tuấn Lỗi ra tiễn bọn họ, Phó Oánh Ngọc lấy xe lăn đưa Diệp Bùi Thiên ra khỏi phòng bệnh.

"Thiến Thiến đâu?" Sở Thiên Tầm hỏi Phùng Tuấn Lỗi.

"Trong phòng điều trị, viện trưởng Mã của trạm cứu trợ bảo hôm nay muốn đích thân làm kiểm tra toàn diện cho con bé." Phùng Tuấn Lỗi ngại ngùng gãi gãi đầu: "Tôi không nói cho con bé mọi người muốn đi, sợ nó tạm thời không chấp nhận được."

Anh quay sang nói lời cảm ơn với Phó Oánh Ngọc cũng ra đây tiễn cô: "Còn phải cảm ơn cô Phó và viện trưởng Mã đã chăm sóc, nhờ sự quan tâm đặc biệt của mọi người đối với Thiến Thiến, nếu không lấy hoàn cảnh hiện tại, làm sao Thiến Thiến có thể nhận được sự chữa trị tốt như vậy."

Phó Oánh Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Sao ngài lại nói như vậy, Thiến Thiến và Bùi Thiên đều vì cứu giúp căn cứ mà bị thương, là anh hùng của toàn bộ căn cứ. Những người như chúng tôi chẳng qua chỉ là cố gắng hết sức mà thôi."

Sở Thiên Tầm kéo Phùng Tuấn Lỗi đến một bên, lặng lẽ đưa cho anh một viên ma chủng cấp 1.

Phùng Tuấn Lỗi cảm động trong lòng, từ chối không chịu nhận: "Em gái Thiên Tầm, cái này em hãy giữ đi. Suốt chặng đường này không biết em đã chăm sóc bọn anh nhiều đến mức nào, anh trai già này, thật sự không biết phải nói thế nào. Nếu không phải Thiến Thiến thực sự còn quá nhỏ thì anh rất muốn tiếp tục đồng hành cùng các em."

"Giữ nó đi, anh Phùng, hãy tự bảo trọng."

Sở Thiên Tầm cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Trong tận thế, bạn bè đến rồi đi là chuyện bình thường, mỗi người đều có sự lựa chọn của mình. Có thể gặp lại người bạn cũ, cùng đi một đoạn đường, là cô đã vô cùng vui mừng rồi.

Sở Thiên Tầm xoay người, muốn nhận lấy xe lăn của Diệp Bùi Thiên trong tay Phó Oánh Ngọc.

"Tôi không đi cùng mọi người nửa." Diệp Bùi Thiên đột nhiên nói.

"Gì?"

Sở Thiên Tầm nhất thời không kịp phản ứng.

* * *

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play