Bành Hạo Vũ nhìn thấy Trần Uy đến, hắn liền lợi dụng sườn dốc mà lùi lại một bước.
Sở Thiên Tầm cũng theo đó mà buông tay ra.
Trần Uy thay đổi gương mặt tươi cười, xoa cái đầu trọc của mình, vươn tay về phía Sở Thiên Tầm: "Em gái Thiên Tầm, nữ thần à! Tới Nga thành sao lại không nói với tôi một tiếng, để tôi bảo mấy người anh em đến đón gió tẩy trần cho em."
Hắn hừ một tiếng với Bành Hạo Vũ: "Đừng để ý cái tên ngốc đó, hắn làm gì có văn phòng? Đó chỉ là một cái ổ chó tự phong mà thôi. Mọi người là vừa mới đến sao? Còn chưa có chỗ đặt chân đúng không? Đi, đến chỗ của tôi đi, chỗ tôi rất lớn, cái gì cũng có."
Sở Thiên Tầm không nắm tay hắn, cũng không tỏ vẻ đặc biệt lạnh lùng, mỉm cười nói với hắn: "Cảm ơn ý tốt của anh, chúng tôi tự tìm chỗ là được."
Ý cười trên mặt Trần Uy không thay đổi, trong lòng lại âm thầm nhổ nước bọt,
Người phụ nữ này nhìn qua tuổi tác cũng không lớn lắm, lại vô cùng gian xảo không nhìn thấu được, đúng là khó chơi. Muốn mượn lúc cô chưa quen với nơi này để lôi kéo xem ra có chút khó.
Lúc Trần Uy đi ra, Bành Hạo Vũ liền cảm thấy hối hận.
Trong căn cứ này có rất nhiều thế lực lớn nhỏ kéo bè kết phái, thế lực của hắn và Trần Uy đều ngang ngửa nhau, bình thường đối với nhau nhìn nhau đều không vừa mắt.
Lúc hắn phát hiện nhóm người mới vào căn cứ này vậy mà có tới ba dị năng giả thì hắn đã có suy nghĩ muốn lôi kéo bọn họ về phía mình.
Ai ngờ tên Trần Uy lại nhanh chân đến trước, hắn liền cảm thấy cực kỳ không ổn.
Thấy Sở Thiên Tầm từ chối Trần Uy, Bành Hạo Vũ lập tức thay đổi gương mặt, lập tức vươn tay về phía Sở Thiên Tầm.
"Vừa rồi là chút hiểu lầm, không đánh thì không quen."
Bành Hạo Vũ móc trong túi quần ra một băng đeo tay có ký hiệu đôi cánh, đeo vào tay.
"Chúng tôi là đội ngũ trị an giúp Tổ chức từ thiện Thánh Thiên Sứ duy trì an ninh khu vực này, vừa rồi chẳng qua là muốn làm quen với người mới tới một chút thôi."
Hắn quan sát trang phục của đám người Sở Thiên Tầm, muốn từ đó tìm ra thân phận của mấy người này, cảm thấy bọn họ đều xuất thân là những công dân hiền lành, lập tức liền thay đổi diện mạo của bản thân từ một đại ca thu phí bảo vệ thành một người chính trực, có trách nhiệm duy trì an ninh trật tự.
Trong lòng Sở Thiên Tầm cảm thấy có chút buồn cười, hai đám người này đều vội vã muốn mời cô vào đội, những chuyện này cô đã sớm quen rồi.
Những đội ngũ hiện nay có được một hai vị thánh đồ cấp thấp liền bắt đầu vội vàng kéo bè kết phái, chiếm đoạt địa bàn, đối với cô mà nói, nó giống như trò chơi gia đình.
Cô không biết bản thân đã chứng kiến bao nhiêu thế lực lớn va chạm nghiền ép nhau.
Có đôi khi thánh đồ cấp cao của hai bên bộc phát xung đột, gần như có sức tàn phá khủng khiếp, có thể phá hủy tất cả cứ điểm từ bên trong.
Sở Thiên Tầm nói qua loa vài câu, không chấp nhận cũng không đắc tội hai bên. Liền gọi đồng đội tự động rời khỏi.
Cô đưa mọi người đi, quen thuộc mà tìm được một tòa kiến trúc hình chữ hồi (回).
Kiến trúc tòa nhà này có cửa vào chật hẹp, bốn bức tường cao vây quanh một khoảng sân nhỏ, hóa ra nơi đây ban đầu là ký túc xá của công nhân nhà máy.
Thuận tiện nhất là nó tương đối gần với ngọn núi phía sau căn cứ, có thể dễ dàng lấy nước sinh hoạt.
Đời trước, Sở Thiên Tầm đã sống ở đây một đoạn thời gian.
Hiện tại trong tòa nhà này đã có một ít người sống sót ở lại, vẫn còn nhiều phòng trống.
Ở thời điểm này, chỉ cần là nơi ở không có chủ, người nào chiếm được thì cơ bản chính là của người đó.
Bọn họ chọn lấy ba căn nhà liền kề trên cùng một tầng, cha con Phùng thị ở một căn, ba cô gái Sở Thiên Tầm ở một căn, Giang Tiểu Kiệt và Diệp Bùi Thiên ở chung một căn.
Phiêu bạt giang hồ nửa tháng, đột nhiên có chỗ đặt chân cố định, các cô gái có vẻ hưng phấn hơn so với các chàng trai.
Cao Yến và Cam Hiểu Đan vén tay áo lên bắt đầu chăm chỉ dọn dẹp căn phòng sạch sẽ.
Trong bất kỳ hoàn cảnh nào Sở Thiên Tầm cũng có thể ngã đầu ngủ, cô cũng không có yêu cầu gì đặc biệt đối với môi trường sống.
Cô xách hai túi sơn trà ra ngoài đi dạo một vòng, đổi lấy một ít đồ ăn và nhu yếu phẩm hằng ngày.
Đợi cô về đến phòng ở, Cao Yến vừa mừng vừa sợ kéo cô vào phòng ngủ: "Thiên Tầm cô mau nhìn xem." Cao Yến vươn tay, cắn răng dùng dao vạch ra một vết máu trên tay mình, sau đó cô ấy lấy bàn tay còn lại che lên vết thương, một lát sau, vết máu nhợt nhạt kia liền đóng vảy.
"Đây, đây có phải là dị năng không?" Cao Yến hai mắt sáng ngời, hưng phấn cắn chặt môi dưới. Chẳng qua một lát sau, cô ấy lại có chút uể oải: "Cái này có phải là không có tác dụng gì nhiều không."
"Dị năng hệ chữa trị?" Sở Thiên Tầm vô cùng kinh ngạc.
Dị năng kiếp trước của Cao Yến là khống chế khí áp, tính công kích vô cùng mạnh, lúc sử dụng toàn lực, có thể khiến cảnh tượng trở nên đẫm máu tàn khốc.
Không ngờ kiếp này do chính mình can thiệp vào mà một người có tính cách như Cao Yến lại có được một năng lực dịu dàng như vậy.
"Dị năng này rất tốt, chị chỉ cần ở trong căn cứ, chữa trị cho những người bị thương là được. Như vậy cuộc sống của chị cũng sẽ ổn định hơn, rất phù hợp với các cô gái. Đợi dị năng của chị tăng lên, sẽ có rất nhiều người coi trọng chị." Sở Thiên Tầm an ủi cô ấy.
Trên thực tế, thánh đồ hệ trị liệu dù ở đâu cũng vô cùng nổi tiếng, cho dù trong chiến đội hay trong đoàn thể cỡ lớn, đều sẽ cố ý cung cấp để nuôi dưỡng một ít thánh đồ hệ trị liệu. Với dung mạo cùng đầu óc thông minh của Cao Yến, lại có dị năng này, có lẽ cô ấy có thể sống an nhàn hơn so với đời trước.
Sở Thiên Tầm cũng mừng thay cho cô ấy.
Cao Yến suy nghĩ hồi lâu, có chút ngại ngùng nói: "Vậy, nếu có tác dụng thì tôi có thể đi theo cô được không?"
Sở Thiên Tầm đang tháo tóc, tay đang móc trên lọn tóc liền dừng lại.
"Chị Yến, chị nói cái gì?"
"Thiên Tầm, cô vẫn luôn giúp đỡ tôi, tôi đều nhìn thấy hết. Hiện tại tôi cũng có dị năng, nếu cô không cảm thấy tôi là gánh nặng thì tôi vẫn muốn đi cùng cô." Cao Yến khó được có chút xấu hổ: "Tôi đã hỏi qua, Hiểu Đan và cha con anh Phùng có lẽ là muốn ở lại. Tiểu Kiệt cũng giống tôi đều muốn đi tiếp cùng cô đến Lộ đảo. Tiểu Diệp.."
Cao Yến cũng nhận ra thái độ của Sở Thiên Tầm với Diệp Bùi Thiên có chút kỳ lạ, thế là cô liền ngậm miệng lại, không tiếp tục nhiều lời.
Hai người đang nói thì bên ngoài có người gõ cửa.
Cam Hiểu Đan đang quét dọn ở phòng khách liền ra mở cửa.
Diệp Bùi Thiên đứng ở cửa, trước người là một cái thùng nhựa vô cùng lớn.
Cái thùng này cao bằng nửa người Diệp Bùi Thiên, bên trong chứa đầy nước, người bình thường nhất định không nhấc nổi.
Cho dù là dị năng giả cấp 1 như Diệp Bùi Thiên thì nhấc nó lên lầu cũng phải đổ mồ hôi.
"Anh lấy nước giúp chúng tôi sao? Cảm ơn anh nhiều?" Cam Hiểu Đan vô cùng vui vẻ, nhiệt tình chào đón Diệp Bùi Thiên vào nhà.
Diệp Bùi Thiên không nói thêm lời thừa thãi, im lặng đem thùng nước vào nhà, trước khi đi hắn không nhịn được nhìn thoáng qua về phía Sở Thiên Tầm, liền chào tạm biệt rồi rời đi.
Cam Hiểu Đan và Cao Yến giữ lại nhưng hắn không ở.
"Người này lớn lên đẹp trai như vậy, nhưng lại chút lạnh lùng, nói chuyện cũng không nói nhiều mấy câu, tôi thật sự có chút không chịu được." Cao Yến trêu chọc một câu.
"Đúng vậy, anh ta đều không để ý nhiều đến chúng ta." Cam Hiểu Đan nhìn hướng Diệp Bùi Thiên rời đi, trong lòng có chút thất vọng: "Nhưng tôi nghĩ anh ta rất quan tâm đến Thiên Tầm."
"Cô nói có phải anh ta thích Thiên Tầm không?" Cam Hiểu Đan trêu ghẹo Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm giật mình kêu lên: "Đừng, tuyệt đối đừng, sẽ không có việc này đâu."
"Một thùng nước lớn như vậy, đủ cho ba người chúng ta tắm rửa rồi." Cao Yến đổi chủ đề: "Thiên Tầm, hay là cô tắm trước đi, tôi và Hiểu Đan cả người đều dơ, định đi một vòng quanh căn cứ này để làm quen với môi trường, tiện thể thử xem có thể tìm được một bộ quần áo để tắm rửa không."
Sau khi mọi người rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại một mình Sở Thiên Tầm.
Cô liền dùng viên ma chủng cấp 2 còn lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT