Cuối năm hai, tôi và Ly lại tiếp tục giành được học bổng của học viện.

Lần này, hai bọn tôi quyết định khao cả lớp đi ăn một bữa, mọi người trong lớp đều vui mừng khi biết tin này.

5 giờ kém chiều ngày thứ bảy, các thành viên trong lớp đã có mặt tại quán ăn, tôi cũng gọi điện cho thầy giáo chủ nhiệm và các thầy cô giáo khác nhưng ai cũng bảo bận không đi được, ba người Đức, Văn, Thái cũng được tôi mời nhưng họ nói mai vẫn còn phải học nên không đi.

Vì trong lớp có hơn 40 người mà không có ai muốn ăn đồ nướng nên tôi đã gọi bốn phần lẩu, tôi hỏi những bạn nam nào muốn uống sinh tố lúa mạch hay nước uống có ga thì giơ tay lên, chúng nó lắc đầu, đồng loạt đòi uống thức uống có cồn cụ thể là etanol, tôi nghe theo và đã gọi ancol etylic cat apple.
5 giờ 15 phút, cả lớp bắt đầu ngồi vào bàn ăn, khi bọn tôi nâng chén thì bên nữ, họ ngồi nhìn, đặc biệt là Ly, cô ấy luôn quan sát tôi.

Cũng may mà tửu lượng của tôi hơi cao, 20 đứa con trai, năm đứa một lần lượt lên chúc tôi, tính từ đầu tới giờ tôi mới uống có năm chén nên mặt tôi vẫn chưa biến sắc.

Sau khi tôi uống xong với họ, tôi bắt đầu vừa ăn vừa uống một mình và mỗi lần uống xong, đứa con trai ngồi gần bát ancol lại rót thêm cho tôi, sau đó chúng nó bực mình vì thấy chén của tôi lần nào cũng hết trước khi cả bọn muốn nâng chén lên, nên đứa ngồi gần bát đã không rót thêm cho tôi nữa mà để nó ra chỗ khác, chỉ sợ tôi lén lấy uống hết cả bát lúc nào cũng không hay.

Ngồi ăn lẩu được một lúc thì từ đâu có người lấy mất chén của tôi và trả lại với một chén đầy ở bên trong, ra là Ly, cô ấy thách tôi dám uống hết chỗ đấy, tôi cầm lên uống hết nó trong vòng một giây, vừa đặt xuống, Ly lại rót đầy chén, thấy thế tôi lại tiếp tục cầm lên uống tiếp cho đến khi gần cạn chai nhưng tôi vẫn chưa say mới chỉ ngà ngà.
Nghĩ rằng mình rót nhầm nước lọc cho tôi, Ly đã rót một ít từ chai vào cốc không có gì và nhấp thử một ngụm, khi vừa mới chạm môi, cô ấy liền nhổ nó ra và uống ngay lon nước ngọt vì không uống được nó, Ly quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn tức giận, cô ấy không rót cho tôi nữa mà hỏi tôi đã say chưa, có cần đi nghỉ ngơi không, tôi chỉ cười và bảo với Ly rằng không cần rồi cho mì vào nồi lẩu, ngồi chờ nó chín.

Mì vừa chín tới, đang chuẩn bị lấy thì Thắng ở đâu tới, trên tay cầm theo một chiếc thìa to múc hết số mì mà tôi cho vào nồi, tôi đứng hình mất 5 giây, Thắng nhìn tôi cười rồi đổ rất nhiều gia vị trên bàn, thêm một ít đồ ăn trong nồi vào bát mì mà cậu ta múc của tôi, sau đó cậu ta trộn đều chúng lên và đưa nó cho tôi, tôi không hiểu chuyện gì thì Thắng nói ăn kiểu này sẽ ngon hơn.
Tôi liền thử một ít, đúng là ngon thật, cứ tưởng Thắng sẽ ăn luôn mì của tôi, ai ngờ cậu ta đưa nó lại cho tôi.

Thắng nói cậu ta ở nhà một mình chán không có việc gì làm nên thường xuyên lấy đồ ăn chế biến thành những món độc lạ để ăn thử, các món qua tay cậu ta đều rất ngon, tôi khá bất ngờ khi thấy tài lẻ này của cậu ta, ở kiếp trước khi được phỏng vấn, cậu ta chưa từng đề cập đến chuyện này.

Ly thấy vậy cũng làm theo Thắng, cô ấy cho mì vào nồi lẩu, đợi nó chín rồi cũng cho gia vị, đồ ăn vào, trộn đều lên và bảo tôi ăn, mì vừa mới chạm môi tôi, tự dưng tôi cảm thấy mình đang ở nơi nào đó chứ không phải là Trái Đất, vị của nó dở tệ, vừa cay vừa chua lại còn thêm cả vị đắng nữa mà trong khi không có gia vị nào tạo vị đắng.

Tôi cố nốt trôi bát mì mà Ly làm, ăn xong tôi cảm thấy như mình vừa bước qua cửa tử để trở về Trái Đất, Ly hỏi cảm nhận của tôi về món ăn cô ấy vừa mới làm thì tôi ngậm ngùi nói khi ăn, nó khiến tôi rất xúc động mà nhớ về quê hương, ông bà bố mẹ.

Ly cười rồi nói tôi có muốn ăn bát nữa không thì tôi vội từ chối nếu ăn nữa thì tôi sẽ khóc mất.

Thấy có vị quen thuộc từ trong bát mì của Ly, tôi nhớ đến món tủ của mình, tôi đến hỏi anh phục vụ quán ăn có món đó không thì anh ấy nói có, tôi liền gọi một đ ĩa ra để ăn cùng với mì.

Món đó vừa mới lên, ai trong lớp cũng đều sửng sốt và kinh ngạc, họ liên tục nói họ không ăn được nó, đến cả Thắng và Ly cũng lắc đầu và nói không ăn được.

Nhớ đến kiếp trước, khi tôi và Ly kết hôn được hơn chục ngày, tôi có làm món này để ăn, Ly thấy tôi ăn ngon lành món này thì cũng thử ăn theo, kết quả khi vừa mới cho vào miệng nhai, cô ấy ngay lập tức chạy ra chỗ thùng rác nhổ nó ra khỏi miệng, lúc ấy tôi không khỏi bật cười khoái chí nhưng sau đó Ly dần dần đã ăn được và bắt tôi tuần nào cũng phải làm bốn đến năm lần cho cô ấy ăn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play