23 giờ.
Đêm khuya trống vắng chẳng còn có một bóng người nào qua lại ở bên trong bệnh viện, Lạc Lạc cảm thấy có chút khát nước nên liền lật đật đi lấy nước uống, vừa mở mắt thì không thấy bất cứ ai ở đây, bà ấy vẫn còn nghỉ ngơi trên giường bệnh nhưng Lâm Minh Hạo đâu? Chẳng lẽ anh ta đi về nhà mà không thèm quan tâ m đến bệnh tình của mẹ mình ở đây nữa hay sao?
- Hạo vẫn chưa quay trở về nữa sao?
Lạc Lạc khá lo lắng, không biết nên làm gì ngay tại lúc này.
Ở trong bệnh viện này thật ngột ngạt chết đi được mà!
Lạc Lạc bối rối, đi đến tập đoàn Hướng Dương tìm Minh Hạo.
Đó đến giờ, dù có đi đâu cũng đều lựa chọn thời gian mà về hoặc điện thoại trước để cho gia đình yên tâm nhưng sao ngày hôm nay lại không có tí tin tức gọi điện gì về cả?
- Mình đến tập của đoàn anh ấy mới được!
Lạc Lạc đứng trước cổng bệnh viện đón xe, đợi tầm hơn mười phút mới có mấy chiếc taxi đi đến.
Bây giờ cũng có hơi khuya vắng nên đợi khá lâu, không giống như đón xe vào buổi sáng.
Từ bệnh viện đến bệnh viện cũng khoảng ba chục phút, đến nơi cũng nửa đêm rồi.
Kì lạ thật, ở đây đèn cũng tắt gần hết, Lạc Lạc đi chung quanh tìm xe của Minh Hạo nhưng ở đây chỉ toàn là mấy chiếc xe máy bình thường, không phải xe của Minh Hạo.
Chẳng lẽ anh ấy đã đi về?
- Xe của anh ấy đâu rồi?
Trong lúc bâng khuâng không biết tìm anh nơi nào thì từ xa xa xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông cao to, vạm vỡ.
Cũng vì cái bóng kì lạ ấy mà Lạc Lạc quay đầu lại nhìn, trông dáng vóc của người này rất giống so với Minh Hạo chồng của cô.
- Minh Hạo? Là anh à?
[...] Có một tác động từ khúc gỗ nhỏ va chạm mạnh vào đầu Lạc Lạc, choáng váng cả mây trời.
- A...Ai...?
Máu chảy càng lúc càng nhiều hơn, Lạc Lạc rất sợ máu nhưng nhìn xem máu chảy ra rất nhiều.
Rốt cuộc cái tên đã ra tay với cô là ai? Có thù oán gì mà lại làm như vậy? Chắc chắn bọn họ rất ghét Lạc Lạc nên hôm nay lựa chọn thời cơ mà trả thù.
Xung quanh Lạc Lạc lúc này thật choáng váng, nó cứ mờ mờ mà ảo ảo thật khó hiểu.
Đôi mắt dần híp lại, mặc kệ kẻ đã ra tay này là ai, cứ ngất đi thôi...!Chứ còn sức lực nào đâu mà ra tay?
“Đau đầu quá đi!”
8 giờ sáng.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Lạc Lạc không biết mình đang nằm nơi nào nhưng trông nhứt đầu quá đi thôi! Xung quanh còn có một đám người kỳ lạ đang cầm máy ảnh không ngừng tít tắp.
Lạc Lạc lấy tay dụi lên mắt mình, nhứt đầu chết đi mà! Không biết là kẻ ác ôn nào ra tay tàn bạo như thế nữa! Đánh mạnh suýt nữa thì mất cả tính mạng luôn rồi.
- Đ...đây là nơi nào? Sao mình cảm thấy choáng váng quá!
Lạc Lạc nhìn chung quanh căn phòng không thấy gì khác lạ chỉ thấy đám người phía trước cứ tí tách tiếng máy ảnh.
Bây giờ mới hiểu ra được phần nào đó trong câu chuyện, Lạc Lạc thấy bên cạnh mình còn có một gã đàn ông mập mạp nằm kế bên.
Lúc này cô chỉ muốn hét thật lớn lên vì bất ngờ, rõ ràng lúc nãy còn đứng trước tập đoàn Hướng Dương, sao bây giờ lại nằm trên ở giường trong tình trạng có người nằm cạnh bên mình? Người này là ai? Ai sai hắn ta đến? Ai đưa mình vào trong căn phòng này? Trong đầu của Lạc Lạc suy nghĩ về mấy câu hỏi đó mà choáng cả mặt luôn ý, thật sự khó hiểu, khó hiểu đến mức không thể nói thành lời được nữa.
Lạc Lạc chỉ biết đứng dậy sau đó chỉnh đốn lại trang phục trên người mình và cả...!Có vài cái ở sàn nhà.
Tức thật! Cuộc đời ăn ở tốt, chẳng hề gây hại đến một ai, vậy sao bây giờ lại thành ra như thế? Đúng là cuộc đời không ai biết được một chữ “ngờ” mà!
Đám phóng viên từ bên ngoài cũng bắt đầu đập cửa và xông thẳng vào bên trong một cách đường đột chưa có sự cho phép từ ai.
- Cô Lâm à, cô thật sự ngoại tình với người đáng tuổi cha mẹ mình sao?Thật bất ngờ đó nha!
- Cô nghĩ gì về việc chuyện mình bị phát hiện ngoại tình như thế này ạ?
- Ôi! Đây có lẽ là tin nóng trong ngày đây! Vợ của CEO tập đoàn Hướng Dương, ông Lâm Minh Hạo bị vợ ngoại tình, tin nóng hỏi vừa thổi vừa hóng biến đây!
- Ông ấy là ai? Tình nhân của cô ư?
- Hai người có mối quan hệ này từ bao giờ vậy ạ?
Hàng trăm, hàng nghìn câu hỏi được đặt ra cho Lạc Lạc.
Dù bản thân không làm gì nhưng vẫn bị truy cứu, dò hỏi vô cớ.
Biết trả lời bằng cách nào trong khi bản thân chẳng hề làm gì đây?
Lạc Lạc chỉ nói ra những điều mình còn nhớ trước khi bất tỉnh nhân sự và khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường.
Ai mà tin với những câu nói đó đúng chứ? Họ chỉ tin vào tất cả những gì mà bản thân họ cho là đúng hoặc là những gì trước ánh mắt của họ, còn bạn dù có giải thích đến đâu cũng hoá vô nghĩa.
- Tôi không ngoại tình nên không có nghĩa vụ giải thích cho bất cứ ai nghe, ai hiểu gì hiểu miễn sao bản thân tôi trong sạch và được chồng cũng như gia đình tôi tin tưởng là được!
Vừa nói hết câu, Lạc Lạc bỏ đi một cách dứt khoát không suy nghĩ thêm, mình làm đúng thì chẳng cần phải giải thích cho ai, bản thân mình không cảm thấy ngượng là đủ.
Trên đường quay trở về bệnh viện mà cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Rốt cuộc ai là kẻ hãm hại cô đưa vào khách sạn, trên giường lại còn có người đàn ông lạ mặt nữa chứ? Dám đứng ra thề, đây là lần đầu tiên được gặp gã ta.
“Liệu Hạo có tin tưởng mình không?” cho dù cả thế giới có phán xét hay không tin tưởng Lạc Lạc thì người cô mong chẳng hiểu lầm mình chính là Minh Hạo - người chồng quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.
Khi nãy cứ mạnh miệng như vậy nhưng khi đối mặt không biết nói làm sao, bảo đảm chuyện này đã được đăng tải khắp trang mạng xã hội rồi, điều anh ấy biết sẽ là sớm hay muộn thôi!.