Tại biệt thự nhà họ Quách.
- Về về lúc nào cũng cảm thấy thoải mái cả!
- Dạ.
Mẹ dùng chút gì không, để con đem lên cho mẹ?
- Thôi, mẹ không cần đâu!
Dingdong, dingdong...
Giờ này cũng đã khuya lắc khuya lơ rồi, người bên ngoài không biết tranh thủ giờ nào nên đến và không nên đến sao! Hai mẹ con họ tự nhủ trong lòng.
Vừa thấy mẹ mình chuẩn bị tiến mấy bước, Lạc Lạc liền ngăn cản lại không cho bà ấy đi.
- Thôi, để con.
Mẹ cứ vào trong nghỉ ngơi đi, hôm nay đi ra ngoài hơi lâu chắc mẹ cũng mệt rồi.
Thế là cô nhanh chóng ra mở cửa cho người “vô duyên” không biết giờ giấc ấy.
Giờ đã gần sáng rồi, chẳng biết ai lại hành xử thiếu vắng hoá như thế.
“Cảnh sát?” Lạc Lạc rất sốc khi thấy đó không phải tên vô duyên mà mình đã nghĩ, hoá ra đó là cảnh sát, nhưng đã khuya thế này còn đến đây làm gì nữa? Mãi ngơ ra đó, suýt nữa thì quên mở cửa cho họ vào trong nhà luôn rồi!
- Chào cô, chúng tôi muốn gặp bà Quách, không biết bà ấy hiện có ở nhà không?
Cô tự nghĩ không biết họ đến đây kiếm mẹ mình có việc gì không.
Bà ấy từ trước đến nay luôn làm ăn lương thiện, thỉnh thoảng còn hay đem quà đến các cơ sở thiện nguyện gửi tặng các em bé có hoàn cảnh đáng thương ở cô nhi viện.
Giờ có cảnh sát đến kiếm thật khó hiểu mà!
Thể hiện phép lịch sử, Lạc Lạc mời họ vào trong nhà.
- Mời...mời các anh vào trong.
Tuy đã tối nhưng đèn nhà trong khu phố vẫn còn rất sáng, có vài người vì nghe thấy tiếng động ồn ào bên ngoài nên đã ngó ra xem tình hình, chắc là lại nhiều chuyện nữa đây mà!
- Mẹ ơi, có các anh cảnh sát đến tìm mẹ nè!
Bà Quách đang trên lầu cũng nhanh tay lẹ chân bước xuống phòng khách.
Bà cũng có cùng suy nghĩ giống Lạc Lạc, khi không họ đến đây là vì việc gì? Trước giờ tuy làm ăn bên ngoài có gây thù oán, xích mích với nhiều người nhưng cũng không đến mức cảnh sát phải vào cuộc như vậy.
- Chào bà, chúng tôi đã nhận được một tờ đơn tố cáo ẩn danh, trong thư có nói bà đây có liên quan đến cái chết đầy bí ẩn của bà Lâm.
Hai mẹ con họ nghe được tin dữ này liền sửng sốt, họ không tin vào tai mình, có phải đã nhầm lẫn gì không? Một người đến cả con kiến cũng chẳng dám giết, làm sao có thể kết liễu mạng sống của một con người đang khoẻ mạnh sống sờ sờ ra đó được chứ!
Bà Quách vì sốc nên có hơi choáng váng đầu óc, có lẽ bà ấy cần chút thời gian để yên tĩnh.
- Này bà, bà có sao không vậy? Có cần chúng tôi đưa đi cấp cứu không?
- K..không, cảm ơn.
Dù mệt mỏi nhưng bà vẫn gán gượng mà trả lời hết những câu hỏi của bên cảnh sát điều tra.
- Ngày bà Lâm mất, bà đã đi đâu và làm gì?
Thấy mẹ mình có phần căng thẳng nên Lạc Lạc tìm cách khích lệ tinh thần của bà.
Bây giờ cuộc sống chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau để chăm nôm cho hai đứa nhỏ Minh Anh và Minh Vy.
Cuộc sống của hai mẹ con không biết đã gặp biết bao nhiêu sóng gió rồi.
Ngày xưa không được sống gần bên nhau, lo lắng từng miếng ăn giấc ngủ cho người kia, ấy mà giờ đây khi hạnh phúc mới chớm nở được hai năm thì biến cố lại lần nữa ập đến.
- Mẹ cứ thả lỏng mà trả lời các anh đi mẹ, có con bên cạnh nên mẹ cứ yên tâm đi.
Hai mẹ con cầm tay nhau cùng trả lời câu hỏi bên phía cảnh sát.
- Bữa đó tôi cùng con gái đến chỗ làm như bình thường thôi, nhưng...
- Nhưng sao?
Bà Quách ậm ợ không muốn nói ra điều này.
Có lẽ bà ấy đang lo lắng chuyện sắp sửa nói, vậy chắc chắn nó có ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến vụ án mạng của bà Lâm rồi!
Thấy bà lấp bấp, cảnh sát điều tra càng gây sức ép hơn nữa.
- Chúng tôi đến đây nhằm mục đích lấy lời khai của bà, không phải để ngồi nhìn bà im lặng.
Chúng tôi không gọi bà đến cơ quan điều tra vì không muốn gây áp lực cho bà, nhưng bà cũng cần phải hợp tác với phía chúng tôi.
- Mẹ, mẹ nói sự thật với họ đi mẹ!
Nghe theo lời dỗ dành của con, bà Quách bắt đầu khai toàn bộ sự việc, những gì bà đã làm trong cái ngày bà Lâm bị ám hại.
- Khoảng một giờ chiều, tôi và bà ấy có hẹn gặp nhau ở quán cafe gần khu vực tập đoàn của tôi.
Chúng tôi nói chuyện với nhau về việc bà ấy muốn nhận lại cháu, nhưng tôi không cho phép điều đó nên đã có lời qua tiếng lại.
Tranh cãi khá phức tạp và có vài người chứng kiến sự việc, tôi vừa về đến nhà một lúc thì nghe thông tin bà ấy mất, tôi rất bất ngờ cũng thêm phần sợ bị người khác nghi ngờ là kẻ giết người nên không khai báo...
Bên phía cảnh sát chưa chấp nhận với những thông tin mà bà Quách đưa ra, họ đã chọn phương án đưa bà về trụ sở để làm việc rõ ngọn ngành hơn.
Ở đó, có camera sẽ lưu lại lời nói của bà.
- Tôi mời bà về cơ quan với chúng tôi, bằng chứng mà bà nói nó quá mập mờ không thể nào chứng minh được bà vô tội.
Nếu thấy không hợp lý, chúng tôi sẽ có quyết định tạm giam bà để điều tra tiếp sự việc cho đến ngày sáng tỏ.
Và rồi họ đưa mẹ cô đi trong sự ngỡ ngàng của mình, cô chẳng biết làm gì để giải thích với họ rằng mẹ cô không phải kẻ giết người, dù như vậy nhưng cô gái này vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để xem xét toàn bộ sự việc.
Không biết kẻ sát nhân nào đã ném đá giấu tay, tìm cách đổ oan cho mẹ cô như vậy.
Nếu như Lạc Lạc còn là cô gái mềm mỏng, yếu đuối của ngày trước thế nào cũng khóc bù lu bù loa lên cho mà xem.
Nhưng giờ đây thì khác, trải qua nhiều biến cố trong cuộc sống đã làm thay đổi cô gái yếu đuối trở thành điểm tựa vững chắc cho mẹ và các con.
- Cô Dương, cô cũng cần phải đi theo để lấy một số lời khai.
- Vâng.
Vừa đặt chân ra khỏi nhà, lập tức có hàng tá phóng viên đến chặn cổng, họ đặt ra hàng trăm ngàn câu hỏi dành cho hai mẹ con cô.
Hàng xóm thì đứng bên ngoài xù xì bàn tán, chẳng khác nào hai mẹ con đang là kẻ gây nên cái chết cho bà Lâm vậy!
- Thật xin lỗi, mọi người né đường cho chúng tôi nào!.