Tiền Huyện lệnh tại sao không muốn nhả ra chỉ cần nhìn qua là biết, Khấu Nam Trúc có thể mua nhiều ruộng đất như vậy, trong người tuyệt đối có không ít bạc.
Nói trắng ra là chưa đưa đủ lễ cho Huyện lệnh.
Khấu Nam Trúc nhìn thấy đáy mắt Huyện lệnh ẩn ẩn lên nét tham lam trong đó, nên cũng đã đoán được ý tứ bà ta.
Lúc này nàng thuận tiện đem hộp nhỏ trong tay áo đẩy qua: "Huyện lệnh đại nhân, đây là hàng hóa ta ra biển mang về lần này, cố ý tuyển chọn một bộ tinh mỹ nhất để lại cho Huyện lệnh ngài."
Vừa nghe là cố tình giữ lại cho mình, trong lòng Tiền huyện lệnh có chút dễ chịu, bà còn tưởng rằng Khấu Nam Trúc này là người không biết trên dưới.
Tiền huyện lệnh giả vờ thoái thác một phen sau đó mới nhận lấy. Vừa mở ra đã thấy vàng tươi lóe sáng muốn mù mắt.
Trong lòng lại nhiều vài phần hài lòng, quả nhiên là người đã đi qua biển rộng, đồ vật lấy về cũng tốt như vậy a.
Tiền huyện lệnh còn không biết, cái gọi là thứ tốt này thật ra là đồ vật mà nhóm phu lang Khấu Nam Trúc chọn còn thừa lại.
Khấu Nam Trúc đương nhiên sẽ không nói, nhìn sắc mặt Tiền huyện lệnh rất vừa lòng, nàng nói tiếp:
"Hơn nữa Tiền huyện lệnh, chỗ ruộng đất kia bỏ hoang cũng rất phí, nhưng nếu ta mua về sau này nếu có thu hoạch như thế nào cũng sẽ nộp thuế cho ngài."
Nhắc tới nộp thuế, trong mắt Tiền huyện lệnh tinh quang hiện lên, hơn 6000 mẫu đất kia nếu thuộc quyền sở hữu của người trong thôn Thiều Nam, nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Mỗi năm bản thân mình cũng có thể vớt chút nước luộc trong đó không ít.
Sắc mặt Lí chính nhìn Khấu Nam Trúc phút chốc cũng đã thay đổi, như nhìn thấy 'tài chủ' của mình.
Về phần Huyện lệnh bất quá mặt mũi ở đó vẫn phải giữ, bà ta giả vờ trầm tư một lúc sau đó mới hé miệng nói:
"Vị nương tử này, nói cũng có đạo lý, thật sự là không thể để một mảnh ruộng tốt cứ như vậy hoang phế. Ta cũng là suy nghĩ cho thôn dân chúng ta, rốt cuộc thì người sống dựa vào lương thực a, những ruộng đất này chính là thứ cho chúng ta cơm áo. Yên tâm đi, ta làm huyện lệnh tất nhiên sẽ phục vụ vì bá tánh."
Huyện lệnh chỉnh trang lại bộ dáng sống lưng thẳng tắp, chỉ vào trên đầu mình, nói ra lời thề son sắt: "Ta dùng mũ cánh chuồn trên đỉnh đầu ta nhận hết trách nhiệm, tự làm chủ đem 6000 mẫu đất này bán cho ngươi."
Người không biết còn tưởng rằng Tiền huyện lệnh thật sự là quan phụ mẫu hiền từ chỉ một lòng vì dân.
"Vậy thật cám ơn Tiền huyện lệnh, yên tâm đi, ngày lễ ngày tết chúng ta tất nhiên sẽ không quên huyện lệnh ngài."
Lí chính vừa nghe huyện lệnh chịu nhả ra, cũng biết trước đó mình đã làm sai cách rồi. Lời nói không những khiến người nghe thấy hợp tình hợp lý, mà còn phải đưa ra đủ 'tấm lòng' mới cầu được mọi chuyện suôn sẻ. Lập tức bà sửa miệng hùa theo lời huyện lệnh nói.
Nhìn hai người biết điều như vậy lại thêm một hộp vàng sáng rực rỡ bên cạnh, huyện lệnh cuối cùng cũng nhả ra đem con dấu đóng xuống.
Chuyện ruộng đất đã xử lý xong, Khấu Nam Trúc lại đi đến chỗ bán hạt giống, mua lượng lớn hạt giống cây mè cùng khoai lang đỏ.
Lí chính ở bên cạnh nhìn nửa ngày cũng không thấy Khấu Nam Trúc muốn mua loại hạt giống khác, liền há miệng nhắc nhở một câu:
"Nam Trúc a, ngươi không mua thêm hạt giống tiểu mạch, lúa nước?"
Khấu Nam Trúc nghĩ nghĩ một chút, kiếm tiền là một chuyện, cả nhà cũng phải ăn lương thực. Sau đó mới mua thêm chút hạt giống tiểu mạch cùng lúa nước.
Nhiêu đó hạt giống phỏng chừng cũng chỉ đủ trồng mười mấy mẫu, chỉ đủ cho Khấu Nam Trúc cùng nhóm phu lang ăn.
"Nam Trúc a, ngươi xác định chỉ cần có nhiêu đó?"
Khấu Nam Trúc không muốn nói thêm lời vô nghĩa với Lí chính.
"Chưởng quầy tính tiền."
Lí chính "....."
"Nam Trúc, hạt mè tuy rằng có thể kiếm tiền, nhưng nguồn bán ra cũng không nhiều, hiện tại ngươi mua nhiều như vậy, muốn gieo hết chẳng phải mệt chết sao."
"Bằng không ngài đi về trước?" Nghe Thiều Giai lải nhải không ngừng, Khấu Nam Trúc đau đầu hỏi bà.
Thiều Giai lập tức bày ra lập trường.
"Như vậy sao được, ta phải đi cùng ngươi."
"Vậy ngài giữ im lặng đi, bằng không ta trực tiếp đem ngài trói gô quăng lên xe bò."
Thiều Giai thấy Khấu Nam Trúc không giống như đang nói giỡn, chỉ có thể nhịn xuống không lên tiếng, ngậm miệng đi theo bên cạnh nàng.
Mua xong hạt giống, Khấu Nam Trúc lại đi tìm Vương An, đưa cho nàng ta hai bản thiết kế.
"Dùng để làm gì vậy?" Vương An nhìn bản thiết kế không rõ hai thứ này đơn sơ như vậy có thể xây thành nhà ở sao? Hay là đồ vật dùng để làm gì đó?
"Ngươi không cần tìm hiểu sâu làm gì, dựa theo bản thiết kế làm là được, lựa chọn vật liệu rắn chắc chút."
Vương An cùng Khấu Nam Trúc cũng tính là có quen biết, cũng biết tính nàng như thế nào, là thích người nói ít làm nhiều. Vương An gật đầu sau đó lại thương lượng chi tiết trong đó cùng nàng một chút rồi mới ấn định ngày khởi công.
Thiều Giai mấy lần duỗi đầu nhìn hai tờ giấy kia, muốn xem kỹ trên giấy vẽ cái gì cũng dùng để đang làm gì.
Nhưng nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra môn đạo trong đó, vốn bà còn muốn há miệng hỏi, nhưng bị Khấu Nam Trúc quăng cho một ánh mắt lại khiến bà đành nhịn xuống.
Bà thật sự sợ Khấu Nam Trúc đem bà cột lên xe bò, như vậy mặt mũi Lí chính bà cũng quăng đi được rồi đó.
Khấu Nam Trúc muốn làm là hai 'Xưởng gia công', một chỗ dùng để chế biến miến, một chỗ dùng để ép dầu. Nữ Tôn Quốc không có miến, hơn nữa người ở nơi này đều ít dùng dầu ăn.
Nhưng dầu ăn lại rất trân quý, một lít phải tốn hơn hai mươi lượng, trừ bỏ quan to quý tộc cùng Hoàng thất, cơ hồ không có ai đi mua dầu ăn về dùng, chỉ có thể mua thịt mỡ về thắng tạm thành nước mỡ.
Cho nên Khấu Nam Trúc quyết định chế biến dầu mè, dầu đậu phộng ra bán. Nhưng hiện tại mùa này chỉ có thể trồng cây mè, cho nên nàng sẽ sản xuất ra dầu mè đầu tiên, năm sau lại đem đậu phộng gieo trồng là có thể chế biến ra dầu đậu phộng.
Đương nhiên nàng đưa bản vẽ cho Vương An cũng chỉ có thể xây thành một cái sân lớn, công cụ bên trong cụ nàng cần tìm người khác đến chế tạo. Bất quá, đồ vật làm ra này cần độ bảo mật kín kẽ, nàng cũng không muốn cho những người khác biết. Chỉ có thể hôm nào nàng lại một mình đi lên trấn trên một chuyến nữa.
Không cần nghĩ cũng biết, nếu dân chúng cũng có thể ăn được dầu ăn, sẽ dẫn đến bao nhiêu người ra tay tranh đoạt. Cho nên từ phương pháp chế biến đến công cụ dùng trong chế biến của nàng không thể để rơi vào tay người khác.
Thời gian gieo trồng cây mè tốt nhất là vào tháng sáu tháng bảy, nhưng hiện tại đã qua nửa tháng chín. Bất quá thời tiết nơi này vẫn còn tương đối nóng, hiện tại gieo trồng cũng có thể đuổi kịp cuối mùa hạ.
Khấu Nam Trúc nhờ Lí chính hỗ trợ thuê người trong thôn, bao ăn bữa trưa, một tháng hai lượng bạc, không bao ăn thì một tháng bốn lượng bạc. Bất luận nam hay nữ, già yếu bệnh tật, mọi người ai nấy cũng đều có thể ghi danh.
Tin tức Lí chính chiêu công phát tán ra ngoài khiến trong thôn nhấc lên một đợt sóng gió, thôn dân tự mình trồng trọt sản lượng thu vào rất thấp. Mỗi tháng miễn cưỡng vừa đủ ăn đã không tồi, càng đừng nói đến có thể đổi lấy tiền.
Hiện tại đi giúp Khấu Nam Trúc trồng trọt, bất luận sản lượng thu hoạch như thế nào đều có thể kiếm được ít nhất hai lượng bạc. Không ít thôn dân động tâm, có người thứ nhất báo danh, tất nhiên sẽ có người thứ hai. Toàn thôn chỉ có mấy trăm hộ dân, kết quả báo danh đã có hơn một trăm người.
Khấu Nam Trúc trải qua hai đợt sàng lọc, cuối cùng giữ lại hơn 50 người.
"Các vị hương thân, các vị đều là người do ta tuyển chọn giữ lại, ta tin tưởng năng lực các vị, nhưng ta vẫn còn vài yêu cầu muốn nói một chút.
Thứ nhất: Ta sẽ đem các ngươi chia làm năm tổ, mỗi tổ mười người, ở trong mỗi tổ ta sẽ lựa chọn ra một tổ trưởng để quản lý tiểu tổ. Ta hy vọng các ngươi đều có thể tận tâm tận lực làm việc, nếu có người trộm lười, gian trá bị ta phát hiện, bất luận là ai ta cũng đều đuổi đi.
Thứ hai: Trong năm tổ đó sẽ có ba tổ gieo trồng khoai lang đỏ, còn lại hai tổ gieo trồng cây mè. Ta sẽ đem phương pháp gieo trồng nói cho tổ trưởng mỗi tổ biết, sau đó tổ trưởng sẽ dẫn dắt tiểu tổ gieo trồng dựa theo phương pháp cùng yêu cầu của ta đi gieo trồng. Không được thay đổi phương pháp, nếu không cũng sẽ bị đuổi đi.
Thứ ba: Phòng bếp tạm thời còn chưa xây xong, cho nên tháng đầu tạm thời không cung cấp cơm trưa. Bắt đầu từ tháng sau, ai nguyện ý ở lại chỗ này ăn cơm thì đi tìm Lí chính báo danh, ấn theo số người báo danh sẽ làm ra bấy nhiêu phần cơm trưa.
Thứ tư: Mỗi tháng trước khi phát tiền công, ta sẽ khảo sát tiến độ làm việc của các ngươi, nếu tổ nào làm tốt nhất sẽ phá lệ được phát thêm tiền thưởng. Đương nhiên nếu ta phát hiện có tổ nào không nghiêm túc làm việc sẽ bị cảnh cáo toàn bộ những người trong tổ, nghiêm trọng hơn là bị khấu trừ một phần tiền công."
Vừa nghe nói làm tốt còn có tiền thưởng, thôn dân ai nấy đều vui mừng hớn hở. Ai mà không muốn kiếm thêm chút tiền a.
Hết chương 31
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT