"Nơi này thật xinh đẹp, có lẽ vì nơi này có anh."

_____

"Bà nội về rồi hả?"

Vương Tuấn Phong đóng cửa phòng, khẽ vâng một tiếng.

Trịnh Minh An thở phào nhẹ nhõm như trút được tảng đá ngàn cân, vỗ vỗ chỗ trống kế bên cạnh mình ý muốn Vương Tuấn Phong ngồi xuống vị trí đó. Vương Tuấn Phong trước mặt Trịnh Minh An luôn là đứa trẻ biết nghe lời, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Trịnh Minh An. Anh nhìn đứa con trai ngoan của mình ngồi kế bên, chậm rãi nói.

"Tiểu Phong ngoan, con đừng để ý mấy lời bà nội nói, bà nội cũng chỉ muốn tốt cho con với ba thôi, có hiểu không?"

Trịnh Minh An lo tới lo lui, điều anh lo nhất vẫn là sợ Vương Tuấn Phong hiểu sai ý của mẹ Trịnh, sợ cậu nghĩ mẹ Trịnh muốn anh lấy vợ để bỏ rơi cậu.

"Papa à, con biết bà muốn tốt cho chúng ta mà, con không có giận bà đâu, ngược lại là papa đó, lúc nào papa cũng chọc giận bà hết, lúc nãy bà nói xấu papa quá trời luôn."

"Được rồi Tiểu Phong."

Ngón tay anh vẫn không rời bàn phím trên chiếc máy tính xách tay, mấy con chữ ngoằn ngoèo như đang nhảy múa trước mắt khiến anh nheo mắt lại, xoa xoa mấy lần mới nhìn rõ hơn. Chậc, không lẽ anh đã già thật rồi sao?

"Papa bị sao vậy ạ?"

Vương Tuấn Phong thấy anh khó chịu liền giành lấy máy tính trên tay anh kéo về phía mình, mớ chữ này đến cậu nhìn còn hoa cả mắt chứ đừng nói đến người cận nặng như papa cậu đây, nhìn vào đúng là như thấy mấy con chữ đang thay phiên nhau nhảy múa thật.

"Papa nghỉ ngơi một lát đi ạ, để con đi lấy nước ấm cho papa rửa mặt, rửa xong sẽ thấy dễ chịu hơn đó."

Anh lắc đầu, cố lấy lại máy tính.

"Công ty gần đây nhiều việc lắm, trợ lý của papa mấy ngày nay còn bị thất tình nữa nên cô nàng vừa làm việc vừa khóc lóc ỉ ôi, papa không xem lại mấy cái thống kê đến từ phía người "tâm tình không tốt" kia thì nhỡ đâu mất 1, 2 con số là công ty của papa vĩnh biệt cụ thật đấy."

Diệp Tư là một cô gái mạnh mẽ, anh biết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này vốn không ảnh hưởng nhiều đến cô. Thật ra không phải anh nghi ngờ trình độ làm việc của cô, mà là anh cho cô thư ký của mình nghỉ ngơi đi du lịch ba ngày mất rồi. Bây giờ việc anh việc cô đều do một mình anh làm, anh nói dối cậu là để cậu bớt lo thôi chứ nếu cậu biết anh ở nhà làm đến sinh bệnh còn người kia ung thư thư giãn nơi đất khách quê người chắc cậu sẽ lột da cô bạn này của anh mất thôi.

Không ngoài dự đoán của anh, sau khi nghe xong nét mặt Vương Tuấn Phong liền đen đi mấy phần, cứ như bầu trời đang nắng thì đám mây đen từ đâu kéo về che mất ánh nắng vậy.

"Papa, papa đợi con tốt nghiệp xong con sẽ đến công ty phụ papa, sẽ không để papa chịu cực khổ nữa."

Anh bật cười, lấy lại máy tính từ tay cậu để lại trên đùi mình, trêu chọc.

"Con ấy à? Papa còn định sau khi con tốt nghiệp cấp ba papa sẽ thải con sang Úc du học nữa kìa, ở đó mà giúp papa? Nuôi con tốn cơm tốn gạo muốn chết, thôi thì thải ra nước ngoài cho mấy cô chân dài lo cho con vậy."

Vương Tuấn Phong như bị kim đâm trúng, nhảy dựng lên.

"Papa, con không muốn đi du học, con muốn ở cùng với papa, chân papa đủ dài rồi, con mới không thèm nhìn mấy cô ngoại quốc gặp ai cũng cười đon đả đó á, nhìn cứ như yêu nhền nhện."

Trịnh Minh An cười đến bò lăn, trầm trồ nói Vương Tuấn Phong rất có tố chất, có khả năng sau này đứa con trai này sẽ ế dài như papa của nó.

Vương Tuấn Phong vênh mặt nhắc lại câu anh vừa nói với mẹ Trịnh lúc nãy.

"Hừ, độc thân cho gái nó thèm papa ạ."

___________

28/01/2023

🍒: mấy nay bị ám ảnh câu này, há há há ಡ ͜ ʖ ಡ

Tự nhiên thấy Vương Tuấn Phong thấy cưng ghê, hông muốn mang em nó ra chuồng gà nữa ಡ ͜ ʖ ಡ

ಡ ͜ ʖ ಡ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play