Lúc này Tống Kỳ Nam trở về, mang theo một chút tin tức hữu ích cũng như bàn tính về việc bọn họ sẽ đến chỗ tên tri phủ kia
“Tuấn Hàn ngươi quyết định như thế nào”
“Đương nhiên chúng ta phải cùng đến dự rồi, nhưng Tại Chính Hiên không thể theo cùng được, gã tri phủ kia sẽ nhận ra hắn”
Tống Kỳ Nam gật đầu
“Vậy chúng ta chia ra mà làm, ta và ngươi sẽ đến chỗ tri phủ dự tiệc, Tại Chính Hiên tên đó sẽ đột nhập vào phủ lấy đi nhưng sổ sách quan trọng để chứng minh kẻ kia tham ô hối lộ, buôn bán muối trái phép”
“Nhưng việc này phải cẩn thận, ta không nghĩ sổ sách quan trọng hắn không bảo mật cẩn thận đâu”
“Ta sẽ cho người trà trộn vào đó quan sát”
Tống Kỳ Nam nói
“Kinh thành truyền đến tin tức gì chưa”
“Ca ca của ta trở thành thái tử, mười ngày nửa làm lễ sắc phong thái tử, còn ta trở thành vương gia”
Ngôn Tuấn Hàn nói
“Vậy sao vậy thì sau này ngươi sẽ có nhiều thời gian cùng bọn ta uống rượu rồi”

“Vậy thì ngươi lần tới đến Bình Thiên quốc phải mang rượu ngon đến phủ của ta”
Tống Kỳ Nam đương nhiên sẽ mang rượu ngon kèm thêm quà mừng đến
“Tuấn Hàn, bệnh của ngươi, yên tâm ta trở về tra bí tịch chắc chắn sẽ có, sẽ nhất định chữa trị cho ngươi, ngươi đừng nản lòng”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu mặc dù biết hy vọng có chút mong manh, nhưng y không muốn nói ra để Tống Kỳ Nam thêm lo lắng
“Ngươi và Tại Chính Hiên như thế nào rồi”
Tống Kỳ Nam nhìn Ngôn Tuấn Hàn, bản thân hắn đương nhiên hiểu rõ được một điều Ngôn Tuấn Hàn đối với Tại Chính Hiên vẫn còn tình cảm
“Không biết, cũng không muốn nghĩ, ta vẫn còn nhiều thứ phải bận tâm”
“Vậy thì ngươi cho hắn cơ hội sao”
Vốn dĩ Tống Kỳ Nam muốn hỏi bản thân hắn có cơ hội hay không nhưng lại thôi
“Có lẽ là như vậy, Kỳ Nam ngươi chưa bao giờ nói ta biết ngươi gốt cuộc thích ai a, trong bốn người chúng ta ngoài Chu Đình thích Từ Chấn Thiên và Từ Chấn Thiên lại thích Chu Vân ra thì ta chưa vao giờ nghe ngươi nói về người ngươi thích”
Tống Kỳ Nam cười
“Ta không có người ta thích, ta thấy tự do tự tại hơn, chơi đùa nhiều người thu thập hậu cung mới là thú vui của ta”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền muốn đánh, nhưng quả thật mà nói, Tống Kỳ Nam dù gì cũng là ma giáo cơ mà, ma giáo đó giờ chưa từng nghe nói giáo chủ ma giáo nào là chung tình cả
“Mà này ngươi điều tra được thêm tin tức gì từ Địch quốc chưa”
“Đương nhiên là có chút tung tích, theo ta biết Hoàng đế hiện tại của Địch quốc vốn không phải là người được trọn, nghe nói là sau khi đệ đệ song sinh của quận chúa Địch quốc mất đi, hắn mới trở thành người kế vị”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền hiểu ra
“Có thể ả quận chúa kia muốn mượn tay Bình Thiên quốc để đánh Địch quốc trả thù cũng nên, ta ở trong hoàng cung đối với việc hãm hại lẫn nhau để trở thành thái tử không phải chưa từng thấy qua”
Tống Kỳ Nam đồng tình, ngoài việc này ra không còn nguyên do nào mà ả quận chúa kia tìm đến sự trợ giúp của Bình Thiên quốc và còn là sự trợ giúp của Ngôn Đình Anh
“Chuyện đến nước này ngươi đã suy toán xử lí ả ra sao chưa Tuấn Hàn”
“Đợi trở về kinh thành sẽ tính, ta cứ có cảm giác lần này Ngôn Đình Anh sẽ thoát được tội, nhưng là vẫn chưa nghĩ ra sẽ thoát tội như thế nảo”
Và nghi ngờ của Ngôn Tuấn Hàn quả thật là đúng
Tống Kỳ Nam cùng y nói chuyện một chút cũng rời đi, hắn có nhiều việc cần phải xử lí, Ngôn Tuấn Hàn cũng không níu người ở lại
Một mình ở trong phòng Ngôn Tuấn Hàn có nhiều suy nghĩ, việc đầu tiên là về việc làm sao cùng đối đầu với lượng lớn binh lực từ phía Ngôn Đình Anh và Địch quốc với số lượng người bên y không nhiều, nếu mượn binh từ biên cương chả khác nào thì chả khác nào biên cương binh lực giảm Địch quốc có thể lợi dụng mà tấn công vào đó

Ngôn Tuấn Hàn mãi bận suy nghĩ mà không biết bên cạnh đã xuất hiện thêm một người, Tại Chính Hiên không muốn làm phiền y cho nên ở bên cạnh quan sát y
Đến lúc Ngôn Tuấn Hàn thoát khỏi dòng suy nghĩ mới nhận ra bên cạnh đã có thêm một người
“Ngươi vào từ khi nào”
“Vào lúc ngươi đang bận tâm suy nghĩ, có việc gì sao”
Ngôn Tuấn Hàn thở dài
“Ta đang lo lắng làm sao đối đầu với binh mã của Ngôn Đình Anh trong khi người ta dẫn theo quá ít so với vạn binh mã của hắn”
“Ca ca ta đã nhận được thư, có thể sẽ giúp chúng ta, người đừng nghĩ nhiều nữa”
“Nhưng nếu rút một phần binh mã ở biên cương đi, việc này truyền đến tay Địch quốc e là bọn chúng sẽ nhanh cơ hội tấn công Bình Thiên quốc chúng ta”
Tại Chính Hiên đương nhiên biết việc này, chỉ là bây giờ chỉ còn cách sử dụng chút mưu kế
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Tại Chính Hiên liền biết được hắn đã nghĩ ra cách gì đó thì phải
“Ngươi nghĩ ra gì sao”
Tại Chính Hiên gật đầu
“Nhưng ta sợ ngươi sẽ không chấp ngận kế sách này của ta”
“Nếu là kế hữu ích ta đều sẽ chấp nhận”
Tại Chính Hiên im lặng một chút liền nói
“Chúng ta âm thầm hạ độc vào trong quân doanh của bọn chúng, nhằm làm bọn chúng tiêu giảm một phần binh lực, như thế cũng sẽ giúp trận này chúng ta có thể thắng”

Ngôn Tuấn Hàn đối với kế sách này của Tại Chính Hiên cũng cảm thấy khả thi chỉ là hạ độc nếu cùng lúc chết quá nhiều người vô tội cũng không đáng, bọn họ đều là bị ép buộc mà thôi, nhưng nếu là binh lính của Địch quốc chết thì cũng đáng nhưng con dân của Bình Thiên quốc chết, y cảm thấy có lỗi
“Nhưng đa phần binh lính đều là người của Bình Thiên quốc chúng ta”
Tại Chính Hiên đương nhiên biết lo lắng của Ngôn Tuấn Hàn
“Chúng ta chỉ hạ độc khiến chúng bị bệnh mà thôi sẽ không chết người, được không”
Ngôn Tuấn Hàn nghĩ nghĩ sau đó gật đầu, quả thật như vậy cũng tốt a, không chết người cũng khiến cho phần thắng về tay bọn họ cao hơn, nhưng nhất định trong mười ngày tới phải thành công vì mười ngày sau Ngôn Tuấn Vỹ sẽ làm lễ sắc phong thái tử, không thể để Ngôn Đình Anh đắc ý được
“Vậy việc này nhờ ngươi”
Tại Chính Hiên gật đầu
“Hôm nay bên ngoài trời rất trong, người có muốn ra bên ngoài nhìn thử không”
Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên hiểu ý Tại Chính Hiên muốn cùng y ra ngoài rồi, nhưng bây giờ trong người y có chút không ổn y không muốn để hắn phát hiện
“Ta không muốn ra ngoài, ngươi ra ngoài mua kẹo hồ lô cho ta được không”
Tại Chính Hiên thấy y chủ động liền vui vẻ chấp nhận, đương nhiên là được rồi hắn dám nói không được sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play