Trương Viễn Hoài thôi khinh bỉ cái mặt thối của Vĩnh Hưng, quay sang liếc y. Rõ ràng là lần đầu gặp nhau nhưng không hề có cảm giác xa cách nào, thái độ như thể kẻ thù truyền kiếp mà thành thật tiết lộ: "Chướng mắt ngươi."

Thấy Vĩnh Tề cau mày ủy khuất, Trương Viễn Hoài lập tức chỉ mặt y hét: "Đừng có giả bộ đáng yêu!"

Đương sự vẫn chưa kịp lên tiếng, Vĩnh Hưng đã nhiệt tình góp giọng thay. Hắn không sợ Trương Viễn Hoài nổi điên rút kiếm cắt tiết mà nhàn nhã bồi thêm một câu, nhờ vậy không khí lập tức dậy mùi ám muội bất chính: "Ngươi thấy nó đáng yêu hả? Oa kì diệu ghê."

Trương Viễn Hoài nín họng.

Cmn thằng nhãi này!

"A ha ha, đệ bị người ta ghét thật rồi kìa." Tên thái tử mất nết hưởng thụ vẻ mặt như ăn phải phân của Trương Viễn Hoài mà cười như được mùa.

Trương Viễn Hoài lại dùng biểu cảm đó nhìn Vĩnh Hưng, thay lời muốn nói "Ta cũng ghét ngươi" có điều Vĩnh Hưng lạc quan vui vẻ nhất trần đời chỉ nghe hiểu những gì mình thích, với thái độ lòi lõm của Trương Viễn Hoài, hắn mặt dày xem như không thấy.

Yên lặng thưởng trà được một lúc, Vĩnh Hưng bỗng nhiên thâm sâu nhìn một Trương Viễn Hoài mặt hoa da phấn, chậc một tiếng cảm thán: "Nói gì thì nói, ngươi trong bộ dạng nữ nhân cũng sắc nước hương trời đấy."

Không nhắc thì thôi, nhắc đến Trương Viễn Hoài liền cảm thấy nhức nhức cái đầu.

Xuyên vào ai không được, lại đi xuyên vào đích tôn duy nhất của Ly gia, con trai của lão tướng quân thô lỗ Ly Lịch!

Cmn lão đó chính là khắc tinh của hắn thì phải?

Chuyện là gần hai tháng trước, thời điểm vừa mới truyền tống đến, Đại Cát đã tốt bụng tiết lộ cho hắn Vĩnh Thương ở kinh thành. Hắn theo thói quen bỏ mặc tất cả chạy đi tìm người thương, nhưng ai mà có dè, hắn chỉ vừa xách hành lí trèo tường đã bị lão tướng quân phát hiện ra, đánh muốn què.

Ly Lịch nhiều năm chinh chiến sa trường, khuôn mặt vốn dĩ cũng anh tuấn phiêu dật nhưng vết sẹo dữ tợn trên mặt đã đánh bay sạch sự hài hòa, nhìn vào chỉ thấy sợ.

Thật ra còn vì cái nết lão hay cọc nên người ta không sợ mới lạ.

Ngày đó hắn liệt bại nằm dưỡng thương trên giường ai oán nhìn lão, lão chẳng những không áy náy, ngược lại còn bĩu môi khinh bỉ hắn: "Ngươi đã lớn thế này mà yếu như con gà bệnh, sau này làm sao kế thừa ta đây?"

Trương Viễn Hoài miệng chó không mọc được ngà voi khiêu khích: "Ngon thì đẻ một đứa đi."

Ly Lịch *hiếm lắm mới từ biên cương trở về phủ thăm thằng con bất tài*: "..."

"Ai đã dạy ngươi thành ra thế này vậy?" Lão tỏ ra thương tâm khổ sở cảm thán.

Trương Viễn Hoài mạnh miệng oán trách như thật sự là con ruột của lão: "Vì ai đó không quan tâm, thả rông để con tự lớn đó."

"Ngươi đang trách ta à?"

Trương Viễn Hoài thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một ánh mắt "Đúng vậy đó".

Ly Lịch khổ tâm thở ra một hơi dài, mặt trẻ măng giả vờ đáng thương trông thấy mà ghét: "Ta cũng có muốn đâu, gà trống nuôi con hao tâm tổn sức lắm chớ bộ? Ngươi chẳng những không chịu mau lớn giúp ta, ngược là còn oán trách. Haizz, đúng là gia môn bất hạnh..."

"..." Trương Viễn Hoài nhìn nam nhân bốn mươi tuổi còn chưa tới đó một cách giả trân.

Lão già vô sĩ.

"Nói xem, ngươi định bỏ nhà để đi đến đâu?" Diễn mệt rồi, lão không thèm bán thảm nữa, giọng điệu lúc nói chuyện bình thường nghe ra khá lưu manh.

"Con không có bỏ nhà, chỉ là ra ngoài dạo một vòng thôi." Hắn nói dối không chớp mắt.

Ly Lịch cười híp cả mắt, khiến Trương Viễn Hoài không khỏi cảm thấy nguy hiểm vl. Quả nhiên ngay sau đó lão đã nói ra đáp án hắn không lường được: "Đến kinh thành chứ gì?"

Trương Viễn Hoài kinh ngạc rớt cả cằm, giấu đầu lòi đuôi tiếp lời: "Sao người biết?"

"Mấy đứa thiếu niên ham vui như ngươi thì còn đi đâu được." Lão run đùi, mặt đắc ý tỏ vẻ "Ta hiểu quá mà."

"Vậy..." Trước khi Trương Viễn Hoài nhân cơ hội xin xỏ, lão đã nhanh chóng đánh đòn phủ đầu hắn, quả quyết khước từ: "Không cho."

Trương Viễn Hoài nghe vậy lập tức giãy lên chất vấn: "Tại sao?"

Ly Lịch nhanh như chớp kí đầu hắn cái 'phốc', thành công khiến Trương Viễn Hoài luôn tự thấy mình một thân nhạy bén ngỡ ngàng không thôi.

"Còn sao nữa? Ngươi coi cái thân chỉ có một khúc, đã võ mèo cào còn yếu như nhái của ngươi giống người họ Ly chỗ nào? Ở nhà chăm chỉ học võ thêm, năm sau cùng ta đến biên cương luyện binh."

Lão chỉ trích xong không đợi hắn phản biện liền bật một cái đi ra ngoài.

Trương Viễn Hoài ôm cái đầu u một cục, ai oán nhìn bóng lưng vững chãi của lão, lẩm bẩm: "Quá đáng."

Ly Xuyên cao không tới 1m7, chiều cao này so với mặt bằng chung cũng đã hơi thấp rồi. Nhưng ai bảo hắn là con tướng quân, mấy người trong doanh toàn là kẻ khổng lồ từ gần cho tới hơn 1m8, vì vậy mặt bằng so sánh còn tăng thêm mấy bậc.

Chẳng những chiều cao khiêm tốn, Ly Xuyên còn khá chậm chạp và hiếu thắng nữa, võ phòng thân đương nhiên có, tuy nhiên để xứng với danh nam nhân họ Ly và ra chiến trận thì quá kém cỏi. Tất cả những điều này làm hắn thảm hại không tả nổi.

Nhưng đó là Ly Xuyên, không phải Trương Viễn Hoài hắn.

Đợi lão về lại biên cương trấn thủ, Trương Viễn Hoài liền đánh lừa thị vệ trong nhà chạy đến kinh thành tìm Vĩnh Hưng. Hắn vốn muốn tìm Vĩnh Thương trước, trái tim này vì quá nhớ mong đã sắp không chịu được rồi. Nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy, hắn không muốn tạo gánh nặng cho y.

Đầu tiên hắn phải có chỗ đứng ở kinh thành đã, vì Vĩnh Thương ở thế giới trước ra đi trong tuyệt vọng nên hắn không có can đảm và mặt mũi dựa vào y. Hắn chỉ có thể nhờ vả các mối quan hệ của Ly Xuyên. Bằng hữu của Ly Xuyên không nhiều, nhưng chất lượng. Con hàng to nhất và giao tình sâu nhất chính là thái tử gia Vĩnh Hưng.

Tên thái tử gia này ấy à, hồi nhỏ quậy tung trời đất, còn vô cùng láo xược, trong cung không chịu nổi nên được hoàng thượng gửi đến Ly gia để Ly Lịch dạy bảo. Chẳng phải nhân gian có câu "không đánh không quen biết" sao? Hai thằng quỷ nhỏ này vừa gặp đã choảng nhau ầm trời, một hồi tơi bời liền trở nên thân thiết. Từ đó kết thành mối quan hệ đồng minh ăn chơi trác tán.

Nghe thì "báo" vậy thôi, thật ra nhóc Ly Xuyên đơn thuần là ham vui, không chỉ vô hại còn hơi ngáo nữa, ngoài trừ hay xù lông, hay dỗi thì chẳng làm nên chuyện lớn gì. Ngược lại tên báo lớn Vĩnh Hưng là người lắm mưu nhiều kế, thích náo nhiệt rùm ben, đặc biệt là chịu chơi nhưng không chịu dọn.

Khi đó Vĩnh Hưng được bằng hữu chí cốt nhờ vã liền kích động lên ý tưởng, hắn nói vì sợ tai mắt của Ly tướng quân trong kinh thành nên đã nhiệt tình bày kế để Trương Viễn Hoài giả thành nữ nhân, còn tốt bụng đặt cách cho vào phủ thái tử làm khách dưới tư cách tài nữ.

Tài nữ là tài cái gì cha nội? Có tài đấm bóp giác hơi hay tài dùng lưỡi?

Tên thái tử gian xảo đó không chịu nói một cái cụ thể, thích chọc cho Trương Viễn Hoài phải chửi ầm lên mỗi khi có người thăm dò vì nghe làm sao cũng thấy cái danh của hắn đen tối vl, may là Trương Viễn Hoài cũng không ngu tới nổi ngồi im chịu chết, ai hỏi hắn vào phủ thái tử làm gì, hắn nói chữa bệnh.

Thái tử bị bệnh gì, ai mà dám hỏi nhiều? Trương Viễn Hoài chơi dơ còn cho người ta một ánh mắt mờ ám như thể Vĩnh Hưng bất lực nữa.

Nhưng mà mọe nó, tổng kết lại nghĩ làm sao cũng thấy mình thiệt thòi.

Quay lại hiện tại, Vĩnh Hưng mất nết đang nhìn hắn không rời như thể đôi mắt ấy không chứa được ai khác ngoài hắn, bầu không khí bất giác trở nên 'ngôn lù' ghê gớm cho tới khi hắn ta mở miệng: "Hê hê Xuyên nhi, tại sao ngươi lại khóc? Lục đệ bắt nạt ngươi à? Rốt cuộc có uẩn khúc gì hả, nói nghe xem nèo~"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play