Hạ Vy vẫn không thoải mái, bộ dạng phức tạp như vừa xót vừa tức. Cô bẽn lẽn đưa điện thoại cho hắn rồi thành thật khai báo: "Vừa nãy có người gọi cho anh, lúc đó anh chưa tỉnh mà điện thoại cứ reo liên tục nên em đã bắt máy, xin lỗi vì tự ý nghe ạ."

Trương Viễn Hoài kiểm tra điện thoại, quả nhiên là mấy liền anh liền chị xấu tính kia. Hắn tỏ ra thoải mái, hào phòng đáp: "Không sao đâu."

Hạ Vy nhìn hắn muốn nói lại thôi.

Trương Viễn Hoài không phải tinh tế gì cho cam, nhưng biểu hiện bối rối của cô lộ liễu quá, làm hắn muốn vô tâm không biết cũng khó.

"Em muốn nói gì à?"

"Anh... anh làm việc có vất vả không? Mấy người đồng nghiệp của anh không phải người tốt..."

Hắn nhất thời hứng thú, không biết cái đám đó nói cái gì mà con nhóc này cũng biết bản chất họ vậy? Nên khen cô tinh tế hay mắng lũ kia không nên nết đây?

"Ồ, sao em nghĩ vậy?"

"Lúc đầu em bắt máy của chị 'Trà sữa kem cheese' trước, chưa kịp lên tiếng chị ấy đã than phiền anh mua lâu, hối thúc anh rồi. Sau đó em nói anh bị ngất xỉu, chị ấy mới dặn qua loa rồi tắt luôn."

"Rồi em thấy cuộc gọi nhỡ của anh 'Sẵn tiện', sợ có việc quan trọng nên em gọi cho anh ấy thông báo anh không khỏe, hỏi anh ấy có thể đến đây đưa anh về nhà hoặc xin phép sếp giúp anh không thì anh ấy ngắt máy luôn..."

Giọng cô càng nhỏ dần, như đứa trẻ sợ bị mắng: "Em... em xin lỗi, em còn tự ý điện cho sếp anh để xin phép nữa..."

Nói đến đây Hạ Vy đột ngột ngước mắt nhìn hắn, quả quyết nói: "Em thề là sau đó em không có động linh tinh nữa!"

Trương Viễn Hoài hơi kinh ngạc, không ngờ Hạ Vy lại chu đáo như vậy.

Cô gái này đúng là làm người ta yêu thích mà.

Không biết có phải vì khuôn mặt của cô mang đường nét vô cùng hài hòa dịu dàng khiến tâm tình người khác thư thái hay không mà đôi lúc ngay cả Trương Viễn Hoài cũng mềm mỏng hơn: "Em có ý tốt mà, anh phải cảm ơn em mới đúng."

Hạ Vy nở nụ cười, lém lĩnh nói: "Nhưng mà... tên danh bạ anh đặt thú vị lắm!"

"Ha ha."

"Hôm nay lại phiền em rồi."

Lần trước nợ ân tình rồi còn nợ tiền của cô làm hắn ngại muốn xỉu. Ngay sau khi về nhà thà quăng mặt mũi cũng phải mượn tiền bạn thân của Nguyễn Nhật Minh trả cho cô. Tưởng rằng sau lần đó đã chấm dứt thời khắc nhục mặt rồi chứ, không ngờ pha này lại ngất xỉu trước mặt cô. Đúng là không xui đời không nể mà.

Có điều phải công nhận là mỗi lần gặp Hạ Vy, hắn đều hóa nguy thành an.

"Anh nói gì vậy chứ? Em còn thấy may mắn vì đã gặp được anh."

Trương Viễn Hoài không khỏi cảm thán với Đại Lợi: "Con nhóc này dẻo miệng quá!"

Đại Lợi đáp đúng một chữ: "Chậc!"

Có một câu nó không dám thốt ra khỏi miệng, chính là 'Chủ nhân chết tiệt giả nai đỉnh quá...'

Lúc này ai kia ở phương xa cách một cái màn hình đọc được suy nghĩ của Đại Lợi, ngay lập tức gửi tin nhắn.

[Đại Cát: Tôi nói chủ nhân hắn chính là biến thái, giờ cậu có chịu tin chưa?]

[Đại Lợi: Tin rồi, anh là giỏi nhất.]

[Đại Cát: Chậc!] Cái chữ này mang tâm tình cạn ngôn cạn ngữ y như Đại Lợi vừa thốt vậy.

Đại Cát tưởng chủ nhân ra tuyệt chiêu gì, ai ngờ Thượng Tích chơi lớn giả gái luôn. Kí chủ lần này chết chắc rồi, mà cũng tại cái miệng của hắn thôi.

[Đại Lợi: Vào tròng rồi.]

Sau sự tình hôm nay, mối quan hệ giữa hai người sẽ thêm một bước tiến nữa. Cho dù Trương Viễn Hoài có muốn giữ khoảng cách với Hạ Vy cũng không được, dù gì ân nhân xinh đẹp người ta cũng rất nhiệt tình a~

Lần này kí chủ đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay "chị Vy Vy" của nó.

[Đại Cát: Kịch bản lần này có hơi kích thích thần kinh, chắc kí chủ không có sốc chết đâu ha?]

[Đại Lợi: Ê xui nhe.]

[Đại Cát: ┐ (' ー `) ┌]

Đúng như Đại Lợi đã nói, Trương Viễn Hoài vào tròng rồi. Từ hôm đó Hạ Vy ngày nào cũng nhắn tin trò chuyện với hắn, không phải kiểu dồn dập tán tỉnh hay nhạt nhẽo phiền phức khiến người ta chán ghét. Cô giữ tiết tấu chuẩn xác vừa thú vị vừa nhàn nhã không tạo áp lực làm Trương Viễn Hoài ngay cả chuyện mình bị rơi vào tròng cũng không hề phát giác.

...

[Hạ Vy: Chiều mai gặp ^-^]

[Nguyễn Nhật Minh: Ừ.]

Trần Hạ Duy tắt điện thoại, nụ cười ngọt ngào vẫn còn vương trên môi.

"Mày cười ngu gì vậy?" Thanh niên đầu đinh nhú đầu ra khỏi quyển sách, đăm chiêu nhìn cậu hỏi.

Trần Hạ Duy hắng giọng: "Có gì đâu."

Lê Tân lắc đầu cảm thán: "Xì, yêu đương chớ gì? Bạn với chả bè suốt ngày nhi nữ tình trường, chán thật."

Ngay lúc này chuông reo lên, Trần Hạ Duy và Lê Tân cùng đứng lên chào giảng viên. Cậu huých vai hắn: "Có thôi đi không?"

Lê Tân huých lại rồi bỏ chạy: "Không đấy đồ thấy sắc quên bạn!"

Trần Hạ Duy ngay lập tức đuổi theo, cậu hét: "Ngày tàn mày đến rồi, đứng lại ma-- Hự!"

Bỗng nhiên một cô gái lao ra đụng trúng Trần Hạ Duy làm cậu trở tay không kịp, cả hai người đều bị ngã nhào ra đất.

Cô gái có dáng người nhỏ nhắn, mắt kính văng ra làm lộ đôi mắt nhỏ xíu thâm quầng, trên mặt điểm tàn nhan biểu lộ vẻ hoảng sợ.

Trần Hạ Duy đứng dậy đỡ cô lên, quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Cô gái lấp bấp: "Tôi... tôi không sao..."

Trần Hạ Duy cười nhẹ, dáng vẻ ôn nhu hòa nhã: "Không sao là tốt rồi, lần sau đến khúc ngoặc nhớ cẩn thận quan sát đường nhé!"

"Nhớ cẩn thận nghe chưa!" Giọng nói chua chát phát ra ngay đằng sau Trần Hạ Duy, cậu quay đầu lại nhìn, lúc này mới ngờ ngợ nhớ lại hình như cô gái này không phải lao ra mà là bị đẩy.

Vì không chắc nên cậu xác nhận lại với cô gái: "Hình như tôi thấy bọn họ đẩy cậu?"

Cô gái hoảng sợ lắp bắp, mãi không dám lên tiếng. Đám con gái nói lớn: "Ôi anh đẹp trai đừng vu oan cho bọn em thế, là tự chị ấy chạy ra mà."

Nhỏ khác cười cợt: "Có khi bả thấy anh đẹp trai quá nên nhào ra đấy! Chị gái háo sắc ghê hà!"

Cô gái nhìn Trần Hạ Duy vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không có, tôi không có!"

Trần Hạ Duy thở dài, cậu nhìn đám con gái nói: "Mấy đứa còn học tiết sau phải không? Đến giờ rồi đi nhanh đi kẻo muộn."

"Xì, vì anh đẹp trai nên bọn em nghe lời đó."

Thấy mấy đứa con gái đi rồi cô gái mới lén thở phào, cô không dám nhìn thẳng Trần Hạ Duy, chỉ cúi đầu nhỏ giọng cảm kích: "Cảm ơn cậu nhiều lắm!"

"Không có gì đâu."

Cô gái không nói gì, nhưng cũng không có ý muốn đi. Bộ dạng lúng túng muốn nói lại không có can đảm, Trần Hạ Duy phải hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho cậu không?"

Cô gái lấy dũng khí nói: "Tôi... cậu, cậu có thể cho tôi phương thức liên lạc trên mạng xã hội không?"

Trần Hạ Duy mỉm cười, sảng khoái nói: "Được chứ! Có việc khó khăn gì cậu cứ gọi cho tôi."

Cô gái cảm kích: "Cảm ơn cậu nhiều lắm!"

"Được rồi đừng cảm ơn nữa, không có gì đâu."

"Ừm."

Trần Hạ Duy nhìn đồng hồ, rồi vội vã nói: "Tôi còn có việc, tôi về trước nhé. Hẹn gặp lại lần sau!"

"Tạm biệt!"

Cô gái nhìn theo bóng lưng cậu, thủ thỉ cảm thán: "Tử tế thật đó."

Bây giờ là 4 giờ chiều, Trần Hạ Duy vội vàng chạy vào một cửa hàng quần áo thời trang, giữa hàng trăm chiếc váy xinh đẹp, dáng vẻ điển trai của cậu vẫn là nổi bật nhất.

Mấy chị gái nhân viên nhìn cậu đỏ cả mắt, âm thầm ngưỡng mộ người con gái được cậu mua tặng. Nhưng họ đâu biết là cậu mua cho mình.

Mấy chị gái vẫn nên ghen tị với thằng đàn ông được cậu cho thấy vẻ đẹp thiếu nữ thì hơn.

Lúc Trần Hạ Duy đến quầy tính tiền, chị thu ngân cười tít mắt nói: "Vì em mua nhiều nên ngoài chính sách ưu đãi giảm giá ra, em còn có thể lấy thêm một chiếc dây buộc tóc ở đây."

Trần Hạ Duy nhìn những chiếc dây buộc tóc đầy màu sắc với những họa tiếc đáng yêu sặc sỡ thì không hứng thú lắm. Không phải chảnh chọe gì mà là vì cậu đã mua chúng quá nhiều rồi.

Cậu vốn định cảm ơn rồi từ chối không nhận, nhưng tầm mắt bỗng nhiên rơi vào một chiếc dây đen không có bất kì họa tiết nào. Một ý tưởng lóe lên, ngay lập tức cậu quyết định chọn nó.

"Cảm ơn quý khách, hoan nghênh lần sau lại đến."

Bóng dáng cậu vừa khuất, chị quản lý tựa quầy thu ngân nhìn xa xăm cảm thán: "Chậc, vừa đẹp trai, giàu, còn tâm lý nữa. Hốt được một người cực phẩm như vậy thì bạn gái cậu ta chắc chắn cũng là một mỹ nhân rồi."

Mỹ nhân Trương Viễn Hoài *ạch chíu*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play