Trời đã sáng nhưng không gian vẫn rất âm u, hình như phạm vi lỗ đen lại lớn hơn hôm qua rồi.
Hôm nay Trường Nhạc dở chứng đòi đi dạo giữa cái bầu không khí chết chóc, Trương Viễn Hoài chẳng những không mắng y gu mặn, ngược lại còn cảm thấy tiết trời tịch mịch hắc ám lúc này cũng đẹp, cũng đủ phong tình. Vì vậy hai người cứ thế tình tứ nắm tay nhau đến bãi tha ma ở nhân giới ngắm lỗ đen cho kĩ.
Ôm nhau không nói gì đã được một lúc lâu, Trương Viễn Hoài bỗng nhiên nghe được câu nói không muốn nghe nhất ở thời điểm này từ miệng Trường Nhạc.
Y tựa vai hắn, thủ thỉ bằng giọng điệu nhẹ tênh: "Nghĩ kĩ thì tôi không muốn đồng quy vu tận với em lắm."
Trương Viễn Hoài sững sờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị y định thân. Hắn ngồi đó, chỉ có thể trừng to đôi mắt chứa đầy hoảng loạn nhìn Trường Nhạc bay lên không trung như biết y sắp làm gì.
Trường Nhạc mỉm cười với hắn, bộ dạng ngốc nghếch nói: "Viễn Hoài, hình như em lại thắng rồi."
"Lần này tôi đặt cược vào em, xin em mau chóng tìm được tôi."
Y không giải cấm ngôn cho Trương Viễn Hoài, nhìn nước mắt của hắn rơi thôi đã đủ hài lòng.
Trường Nhạc bộ dạng oanh liệt bắt đầu thi pháp. Ngay khi ánh sáng trắng trên tay y lụi tắt, lập tức có một vầng hào quang ngũ sắc vây quanh y rồi sau đó bỗng nhiên bùng lên một cái mãnh liệt. Tầng ánh sáng lóe mắt theo pháp thuật của Trường Nhạc di chuyển, lấy y làm tâm điểm quét rộng khắp tứ giới. Đợi đến khi mọi người lấy được thị lực thì lỗ đen trên trời đã biết mất chẳng chút dấu vết, chỗ Trường Nhạc đứng chỉ còn lại một đứa trẻ sơ sinh.
Ngay khi Trường Nhạc vá trời thành công, định thân chú trên người hắn cũng biến mất.
Trương Viễn Hoài từ sớm mắt đã lệ nhòa, một đường mếu máo lao đến chỗ đứa bé. Thế nhưng tay đứa bé còn chưa chạm được, nó đã bị một người cướp đi.
Biểu tình Trương Viễn Hoài biến hóa phẫn nộ, móng hồ ly dài ngoằn tức khắc bật ra. Hắn hung tợn, gần như là phát điên liên tục tấn công Trường Liên.
"Trả cho ta!"
Trường Liên tung hứng Trường Nhạc từ tay này qua tay nọ, nhìn hắn đầy khinh bỉ: "Đừng hòng!"
Trương Viễn Hoài mải quan tâm đến đứa trẻ trên tay Trường Liên, không chú ý một mũi tên ánh sáng bay từ sau lưng mình tới, vì vậy không may bị đâm trúng, bất giác ngã nhào xuống đất.
Hắn oán hận lên tới đỉnh điểm, ánh mắt nguy hiểm đem ra đại bác cầm tay từ kho vũ khí và chuẩn bị thẻ năng lực sẵn sàng, ý định dùng đến sát chiêu. Có điều sau mũi tên ánh sáng kia, Thiên tộc không biết nấp từ bao giờ ồ ạt xuất hiện bao vây lấy hắn. Cho dù hắn tàn sát thế nào, bọn chúng vẫn nhất quyết liều mạng mở cho Trường Liên con đường thoát thân.
Hắn bị mắc kẹt lại trong biển người, đăm đăm nhìn theo đứa trẻ bị Trường Liên đem đi, miệng gào lên thảm thiết: "Của ta!!!"
...
Mấy ngày sau.
"Tiểu thúc?"
Trương Viễn Hoài đang ẩn nấp ngoài cổng trời tìm thời cơ lẻn vào, không ngờ đụng phải một con hồ ly xám.
"Lưu Trị? Sao ngươi lại ở đây?"
"Phụ thân đại diện Yêu tộc đến dự buổi đăng cơ của tân Thiên đế nên đã dẫn ta theo."
"Tân Thiên đế? Lão Thiên đế còn sung sức lắm mà, mắc gì nghỉ hưu? Lão không nghĩ cho Trường Nhạc chỉ mới là trẻ sơ sinh hả?"
Lưu Trị mặt nghệch ra: "Tân Thiên đế không phải Trường Nhạc thái tử, mà là đại hoàng tử Trường Liên. Với lại Thiên đế không có nghỉ hưu, ông ta hiến thân vá lỗ đen cứu thiên hạ nên đã ngủm rồi."
"Wtf? Ý ngươi là người vá trời là Thiên đế, sau đó Trường Liên kế nhiệm lão? - Đm vậy Trường Nhạc đâu?!!!"
"Không phải đã làm phản, cùng với tiểu thúc xây ngôi nhà hạnh phúc ở Ma giới rồi à?"
"Cmn, ăn cướp trắng trợn!" Hắn phẫn nộ tới nỗi cuộc hội thoại chỉ mới bắt đầu đã liên tục chửi thề.
Lưu Trị nghi hoặc: "Ý tiểu thúc là gì?"
"Chẳng phải ngươi biết Trường Nhạc là chuyển sinh của thần à? Chính y mới là người hi sinh bản thân để lấp đi tà khí của lỗ đen!"
"Ah, vậy lời tổ phụ nói không sai rồi." Lưu Trị làm vẻ mặt ngộ ra.
"Ổng nói cái gì?"
"Nguyên văn là: Vạn năm trước cũng có một cái lỗ đen, người hiến mình vá trời có dung mạo y như Trường Nhạc."
Trương Viễn Hoài chấn động.
Chẳng lẽ y bị lợi dụng từng ấy thời gian?
Lưu Trị bỗng nhiên hỏi: "Khi nãy tiểu thúc vừa nhắc đến trẻ sơ sinh?"
"Đúng vậy, ngươi nghe ngóng được tin tức gì hả?"
"Không cần phải nghe ngóng, vừa rồi trong điện tân Thiên đế và tân Thiên hậu nhận mình có một đứa con, sau đó đem ra một đứa trẻ mới sinh cho khách mời xem."
"Hơ, lại muốn nuôi y để chờ ngày y hiến thân nữa à?" Trương Viễn Hoài lạnh lẽo.
"Mà ngươi tự nhiên chạy ra đây làm gì?"
"Ta ngửi thấy mùi của tiểu thúc nên ra xem."
Trương Viễn Hoài: "???"
Mặc kệ làm sao nó ngửi ra được, phải nhờ nó giúp một tay cái đã.
"È hèm, ngươi đưa ta vào trong được không?"
Đến giờ Trương Viễn Hoài vẫn còn cay Hạ Tâm lắm, bởi vì Đại Lợi mấy hôm trước nói với hắn kho vật phẩm bị Hạ Tâm khóa rồi. Cho nên hắn mới không thể hủy diệt nơi này.
"Nếu tiểu thúc muốn dùng vũ lực đoạt lại Trường Nhạc thái tử thì thà là người đừng vào. Bên trong toàn là thiên la địa võng, giống như là đợi người sập bẫy vậy đó."
"Nhưng--"
"Ta có kế này, tiểu thúc muốn nghe thử không?"
Lát sau, con hồ ly xám ngậm thiệp mời của Thiên tộc cùng một tiểu tiên nga đi vào.
Hai người tung ta tung tăng đi qua cổng trời, thoát khỏi sự ngăn cản của lính canh, lúc này tụ lại một chỗ vắng vẻ thảo luận.
Lưu Trị: "Tiểu tiên nga này vốn dĩ có tên trong danh sách chăm sóc tiểu điện hạ nên người không cần lo bại lộ thân phận. Trước mắt cứ trà trộn vào đó, tiếp cận y đi."
"Ngươi có chút ét, hóa hình còn chưa xong, sao có thể trong thời gian ngắn như vậy mà làm được mấy chuyện này?" Trương Viễn Hoài không thể không nảy sinh nghi hoặc với biểu hiện thành thục của nó.
Lưu Trị vẫy chín cái đuôi của mình, chi trước giơ ra ngoắc ngoắc hắn ý bảo ngồi xuống.
Trương Viễn Hoài hơi nghi kị nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo.
Lúc này tiểu hồ ly ghé tai hắn, nói nhỏ: "..."
À ra vậy, Trương Viễn Hoài thở phào.
Sau đó hai người tách nhau ra, hắn trong bộ dạng tiểu tiên nga thành công lẻn vào cung của tiểu điện hạ. Bấy giờ chính điện còn chưa vào, hắn đã nghe thấy tiếng khóc oe oe không dứt của Trường Nhạc.
Trương Viễn Hoài xót muốn chớt, tức tốc lao vào. Cùng lúc một trong hai tiểu tiên nga đang giữ bé thấy hắn liền mừng rỡ nhét bình sữa vào tay hắn, bỏ lại một câu liền vội vàng bỏ chạy: "Ta phải giặc đồ cho tiểu điện hạ, người mới tới mau đút điện hạ uống sữa đi."
Hai tiểu tiên nga này, một người rời đi với biểu tình trút được gánh nặng, người ở lại nhìn theo với bộ dạng khóc thét. Trương Viễn Hoài lấy làm lạ cho đến khi vào thực hành.
Mẹ bà nó, nhóc Trường Nhạc không chịu uống sữa, phun quá trời quá đất.
Tiểu tiên nga bế nhóc Trường Nhạc cười gượng với hắn: "Nghe nói từ lúc sinh ra đã như vậy rồi, rất khó chiều."
Trương Viễn Hoài cau mày, tiểu tiên nga tưởng hắn bực bội. Sợ hắn bạo hành trẻ em nên vội vàng đề xuất: "Chắc là vì không được trực tiếp uống sữa từ mẹ nên tiểu điện hạ mới như vậy. Hay là chúng ta cho người uống đi..."
Trương Viễn Hoài tưởng mình bị lãng tai: "..." Mới nói cái gì vậy bà nội?
"Yên tâm đi, ta lòng mẹ bao la lắm. Bởi vì thấy đứa trẻ khóc quá nên mới ra hạ sách này chứ không có ý nghĩ tào lao gì với người đâu. Hoặc cô làm đi, của cô to hơn á."
"Ta, ta không có sữa." Tiểu tiên nga này hành xử bạo quá, Trương Viễn Hoài nhất thời theo không kịp, chưa gì đã đỏ mặt cả lên.
"Ta cũng có đâu, biến là ra mà."
Tiểu tiên nga nói xong liền vạch áo, Trương Viễn Hoài thấy nàng muốn làm thật liền hoảng loạn hét ầm lên. Hắn ngăn cái tay đang vịn áo trên của nàng, cười gượng: "Nếu bắt buộc phải làm, vậy thì để ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT