Trương Viễn Hoài tất nhiên biết thái độ gai góc của y đều là do mình, vì vậy hắn không giận.

Thuận thế dựa đầu lên vai y, hắn tự nhiên hỏi: "Nếu em chạy, anh sẽ làm gì em?"

Trường Nhạc không chút do dự: "Giết."

Chỉ một chữ này nói ra mà Trương Viễn Hoài cảm nhận được sát khí ngập tràn. Có điều hắn không hề sợ hãi, ngược lại còn đột ngột bật cười rạng rỡ. Trương Viễn Hoài vòng hai tay mình qua cổ Trường Nhạc, ngước nhìn y bằng đôi mắt điên tình không kém: "Vậy chúng ta cùng nhau chết đi?"

Hiếm hoi hắn thấy Trường Nhạc nở nụ cười thật lòng, biểu tình an tĩnh ôn hòa đáp ứng: "Được."

Chút ngọt ngào hiếm có vừa mới chớm nở, chưa gì đã bị hiện thực vùi dập. Ngay khi Trương Viễn Hoài có ý định mặc kệ tất thảy chờ ngày hủy diệt thì Uông Thăng liên hệ với hắn:

"Đã tìm ra virus rồi!"

Trương Viễn Hoài vui mừng: "Là ai?!"

Uông Thăng: "Không phải người, là cái lỗ đen trên trời các cậu nhìn thấy đó."

Trương Viễn Hoài: "..." Đm.

Hắn đau đầu hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Uông Thăng biểu tình hứng thú nhìn vẻ mặt phức tạp Trương Viễn Hoài trên màn hình hiển thị, giọng điệu khi nói chuyện với hắn lại là một loại ngữ khí nhẹ nhàng khác, cho hắn ảo giác như thể tên tiến sĩ này thực sự có ý tốt.

"Chỉ có cách tiêu diệt nó thôi."

"Tiêu diệt bằng cách nào? Cậu từ bên ngoài xử lí à?" Lúc hỏi mấy câu này hắn đã có dự cảm không lành.

"Nó là một loại thiết lập đặc thù chỉ có thể phá hủy từ bên trong, tôi ngoài này không thể nhúng tay vào được. Thật ra cách xử lí nó Lưu Chí vừa đã đề cấp đến."

"Cái gì? Ý cậu là bắt Trường Nhạc hiến thân?" Trương Viễn Hoài nhảy dựng lên.

Uông Thăng khó xử: "Đúng vậy."

"..."

Hắn im lặng, Uông Thăng không ngừng thuyết phục: "Cậu yên tâm, chỉ cần tiêu diệt được lỗ đen, tôi có cách hồi sinh Trường Nhạc."

Đại ý là Trường Nhạc nhất định phải hi sinh lần này.

Trương Viễn Hoài thôi đối thoại với Uông Thăng, bấy giờ hắn ngồi trên đùi Trường Nhạc mà tim đập thình thịch không dứt vì hồi hộp, khó khăn lắm mới lên tiếng: "Nếu em nói em muốn cùng anh lấp lỗ đen trên trời, anh sẽ không giận chứ?"

Ngay lập tức Trường Nhạc khựng lại, sắc mặt lạnh tanh đột ngột bế hắn ra khỏi người mình đặt sang bên cạnh, sau đó không nói lời nào đùng đùng bỏ đi.

Trương Viễn Hoài nhanh nhảu đuổi theo, hắn vội vã ôm y từ đằng sau, giọng điệu nghe thì bình tĩnh từ tốn nhưng thực chất phiền lòng hơn bất cứ ai: "Anh có hai quyền lựa chọn. Một là, em và anh cùng nhau hiến tế. Sau đó chúng ta cùng hồi sinh ở nơi nào đó trên thế giới này, tiếp tục là Lưu Diễm và Trường Nhạc."

Hắn đương nhiên biết bản thân chẳng có công dụng vá trời, nhưng hắn cũng đâu có bận tâm chuyện đó. Chủ yếu là hắn không muốn Thượng Tích phải hi sinh một mình, vì y đã đủ khổ rồi.

Trương Viễn Hoài có thể cảm nhận rõ rằng sự cứng nhắc của cơ thể y trong vòng tay, hắn ngừng một lúc dụi vào lưng y mấy cái để vỗ về rồi mới nói tiếp: "Thứ hai, em và anh bỏ mặc tất cả, cùng sống cho đến ngày thế giới này bị phá hủy rồi bắt đầu một kiếp sống mới, một bối cảnh khác mà chẳng ai lường trước được điều gì."

Nói đến đây, hắn hơi ngập ngừng rồi im bật.

Hắn muốn nói "Đó là thế giới cuối cùng của chúng ta" nhưng rồi lại quyết định thôi tiết lộ. Bởi vì bắt hắn nói cho Trường Nhạc biết bọn họ đã sắp đi đến hồi kết, cho dù đáp án là giấc mơ sắp tỉnh dậy hay nhiệm vụ "Cặn bã hoàn lương" kia kết thúc thì đối với y của hiện tại cũng thật quá tàn nhẫn.

Bất giác vòng tay của Trương Viễn Hoài trở nên gắt gao hơn. Có lẽ nó chính là nguyên do khiến y cảm thấy khó thở, hoặc là chính y tự mình hít thở không thông.

Trường Nhạc thở gấp, đôi mắt sớm đã phiếm hồng vì uất ức, vì không thể chấp nhận được hiện thực khắc nghiệt.

Không gian gần như ngưng động ở thời khắc này, cả hai người đều trầm mặt. Cuối cùng Trường Nhạc phản ứng trước, y dứt khoát cởi bỏ vòng tay bất an của Trương Viễn Hoài, đột ngột biến mất ngay giữa không trung. Gần như là bỏ trốn.

Hắn lặng lẽ nhìn vào hư vô. Không đuổi theo y.

Buổi tối, Trường Nhạc ngồi giữa vườn hoa thảo toàn là quý hiếm do được linh lực của bản thân y nuôi dưỡng mà xinh đẹp dị thường.

Y ở Ma giới cũng không bỏ được thói quen nuôi hoa cỏ, thú nhỏ và sử dùng đàn thập lục. Vì vậy ở nơi hữu tình duy nhất trên miền đất chết đang có tiếng đàn ưu tư văng vẳng giữa trời đêm tịch mịch.

Trường Nhạc không ngủ, cho dù là vậy, những giấc mơ tiết lộ tiền kiếp cũng chưa từng tha cho y. Rõ ràng y đánh đàn để giải tỏa tâm trạng, không hiểu sao chỉ một lát trôi qua, lại thành tự đưa mình vào cố cảnh.

Nơi đó là một nơi kì diệu phi thường, con người sở hữu năng lực siêu phàm tên là tinh thần lực. Bọn họ lái phi cơ, điều khiển cơ giáp, tàu vũ trụ và đấu tranh với sinh vật gọi là Trùng tộc. Thế giới đó hiện đại hơn tất cả cái được gọi là "kiếp" mà Trường Nhạc từng trải qua. Nó là thời đại Tinh Tế.

Thời đại Tinh Tế trong giấc mơ của y có Trường gia và Lưu gia, cũng có Trường Nhạc và Lưu Diễm.

Hai đứa trẻ giống y và Viễn Hoài đã cùng nhau lớn lên. Không sai khác cảm xúc của y với hắn, hai người Trường, Lưu đó cũng động lòng rồi yêu nhau.

Quá trình nắm tay nhau trưởng thành cho tới ngày ngại ngùng cùng nhau đứng trước trưởng bối hai bên thưa chuyện, đó là một khung cảnh tươi đẹp khiến Trường Nhạc bấy giờ phải mỉm cười.

Từng cử chỉ, ánh mắt của Lưu Diễm dành cho Trường Nhạc thế giới đó đều là chân tình đong đầy. Không chút lợi dụng, chỉ có tin yêu.

Điều đó khiến y cảm thấy được an ủi.

Ít nhất thì chúng ta đã có khoảng thời gian vô lo vô nghĩ tươi đẹp như vậy.

Y xem lại quá khứ, tận mắt chứng kiến ngọt ngào hóa tang thương, đi từ cảm xúc hạnh phúc đến tuyệt vọng đã quá nhiều lần rồi. Cho nên lúc này khi thấy Lưu Diễm và Trường Nhạc trong mơ đi đến ngõ cục cũng chẳng bất ngờ gì. Chỉ là có chút tiếc nuối.

Biến cố ập đến khi Trường lão gia đột ngột qua đời, gánh nặng và áp lực đè lên vai Trường Nhạc. Sau đó lại phát hiện người chú mà mình một lòng tôn trọng, người được cho là bố chồng tương lai có lòng lang dạ sói khiến y dường như mất hết lí trí. Đau thương mất mát cứ thế lại đỗ hết cho Lưu Diễm.

Oán hận, thù hằn che mờ lương tâm. Y không phân phải trái, đúng sai, vô cớ trút hết lên người khiến y rung động tâm can mà không hề nghĩ đến Lưu Diễm cũng đau khổ chẳng kém mình.

Kích động nhất thời, y bắt Lưu Diễm đến hành t*ng trùng tộc tự sinh tự diệt, lúc hận thù lên đến đỉnh điểm đã từng ác ý nghĩ rằng cho dù Lưu Man có trả tinh cầu khoáng thạch cũng sẽ không nói cho lão ta biết đứa con trai này ở đâu. Nhưng khi thuộc hạ do thám ra chuyện lão rước con riêng và vợ lẽ về nhà chính. Phải đến tận lúc này y mới nhận ra, người bất hạnh nhất chính là Lưu Diễm.

Hắn bị người thân duy nhất dối gạt, bị người mình yêu phản bội niềm tin, một mình trên hành tinh kẻ địch đương đầu với hàng ngàn Trùng tộc...

Cho đi tình yêu, lòng nhân hậu, thiện lương không hề tính toán, nghĩ suy, cuối cùng nhận lại kết cục thân bại danh liệt...

Xem đến đây, trái tim Trường Nhạc đau niềm đau nói không nên lời.

Khoảnh khắc Trường Nhạc trong giấc mơ cứu được Lưu Diễm thoát khỏi miệng vua Trùng tộc, y mới có thể thở phào một hơi.

Nếu được chọn lại, y cũng sẽ liều mạng cứu hắn như vậy.

Những diễn biến tiếp theo giải đáp toàn bộ khúc mắc của Trường Nhạc.

Y sống cuộc đời không có ngày mai, còn hắn vì y mà lựa chọn từ bỏ tương lai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play