Mã Hồng tỏ vẻ trải sự đời đáp: "Đàn ông thượng lưu ai mà chẳng ham thích mới lạ, chơi được vài ba năm sớm muộn gì cũng phải trở về kết hôn sinh con, gánh vác gia tộc. Chúng ta chỉ cần gửi những bức ảnh này của Giang Vũ đi, Phương Cảnh Tú còn không chết tâm à? Vấn đề này con đừng lo nghĩ nhiều, có khi còn chưa đến lượt chúng ta quản, Phương Khải đã ra tay xử lí nó rồi."

Trần Lộ nản lòng lại nói: "Mỗi lần đi gặp Phương Cảnh Tú là con chẳng hào hứng gì. Cậu ta lúc nào cũng khiến con bẽ mặt, con nghĩ tới đã thấy chán ghét."

"Con cứ thể hiện hết mình cho Phương Khải thấy, Phương Cảnh Tú cho dù có muốn chống đối hôn sự này cũng chẳng được."

Cuối cùng cô ta thõa hiệp: "Được rồi, con nghe mẹ hết."

"Tốt, cố gắng tiếp cận cậu ta đi."

"Vâng."

Trần Lộ bị Mã Hồng lay chuyển ít nhiều, vì vậy nhanh tay soạn tin nhắn gửi đi.

[Trần Lộ: Cũng đã lâu rồi không gặp anh, ngày mai anh có bận không?]

Phương Cảnh Tú khi nhận được tin nhắn: *block*

Trần Lộ nhận được thông báo từ chối liên lạc, khuôn mặt trắng bệch ra, phẫn nộ hét lớn: "Khinh người quá đáng!"

"Nếu đã vô tình như vậy, tôi sẽ khiến cho người cậu yêu sống trong đau khổ!"

...

Đêm khuya trời trở lạnh, Phương Cảnh Tú đang gói mình trong chăn ấm thì tiếng tin nhắn ồ ạt kéo đến làm kinh động. Cậu còn đang ngái ngủ vẫn cố chuyển mình muốn mở điện thoại, ai ngờ vừa xoay qua đã thấy một thân trên trần trụi, múi bụng chình ình. Cậu dời ánh mắt lên, cùng lúc người đàn ông cầm điện thoại của cậu mỉm cười.

Phương Cảnh Tú: "..." Đm, giật cả mình.

Cậu rướn người qua giật điện thoại lại, nhưng người đàn ông kia nhanh hơn vừa giữ chặt lấy điện thoại còn thuận tay ôm Phương Cảnh Tú đang vắt ngang người anh ta.

"Trả điện thoại đây." Cậu giãy ra khỏi cái ôm cứng ngắc của anh ta, phát quạu nói.

"Hôn anh đi." Tên đó vô sĩ đưa mặt tới gần cậu.

"N*ng c*c thì đi ra chỗ khác." Phương Cảnh Tú khinh bỉ lùi ra sau, cái miệng xinh đẹp nói lời thô tục lại càng khơi dậy thú tính của anh ta.

Trong khi cậu cật lực vùng vẫy, anh ta ám muội di chuyển tay lên ngực cậu, khuôn mặt trở nên gian tà, liên tục phả hơi nóng vào tai cậu câu dẫn, khí thế như thể lại sắp lâm trận.

'Cốc' Phương Cảnh Tú kí đầu Giang Đông Thành tạo ra một tiếng lớn, cậu nhân lúc anh ta giả vờ đáng thương, nhanh như chớp giật lại điện thoại trước sự ai oán lố thấy ghê của Giang Đông Thành.

Cậu mở hội thoại vừa nhận, trong đó toàn là ảnh Giang Vũ đang nói chuyện có vẻ thân thiết với nhiều đàn ông khác nhau, nhưng mấy cái ảnh này chẳng nói lên được điều gì, đáng chú ý nhất vẫn là bức ảnh anh ngủ cùng giường với một người đàn ông không rõ mặt.

[Người lạ: Anh ta không xứng để cậu yêu.]

"Anh Vũ? Ý đồ gì?" Phương Cảnh Tú nhìn tin nhắn đối phương gửi cho mình mà cảnh giác, mày cau lên một đoạn nghi hoặc không thôi.

Giang Đông Thành dụi đầu vào eo Phương Cảnh Tú, một tay ôm ngang thắt lưng cậu, lười biếng nói: "Chắc là đang khuyên em đừng yêu anh ta nữa."

Phương Cảnh Tú nghe vậy bỗng nhiên kéo đầu anh ra khỏi eo mình, nghiêm túc tra hỏi: "Chắc không phải mày gửi đâu ha?"

Giang Đông Thành giật mình với lối tư duy của cậu, cười khổ phủ nhận: "Anh không có ngu như vậy."

Biểu cảm vừa rồi còn có chút đáng thương, cho đến khi anh bổ sung thêm thì mọi cảm giác tội lỗi của Phương Cảnh Tú đều bay sạch: "Anh ta có cần em yêu đâu."

"Cút." Ông đây cũng đâu có muốn tình yêu của anh Vũ.

Phương Cảnh Tú mất hứng kéo chăn ra muốn lấy đồ đi về, Giang Đông Thành cấp tốc kéo cậu nhốt trong lòng mình, cười lấy lòng: "Có anh cần tình yêu của em nè."

Cậu còn đang muốn khinh bỉ mấy tiếng nhưng trước khi lời nói kịp phát ra thì đã bị Giang Đông Thành nuốt chửng, chỉ có thể kịch liệt phản kháng: "Buông ra, ưm, đồ điên... này."

Hôn nồng nhiệt được một lúc Giang Đông Thành mới thả cho Phương Cảnh Tú hít thở, anh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cậu mà không nhịn được bật cười: "Đêm còn dài mà Phương đại thiếu gia."

Cậu mới định phản bác đã bị anh ta chiếm tiên cơ thuận thế đẩy về giường, ngay sau đó tiếng la tức tối của Phương Cảnh Tú liên tiếp vang lên.

"Mẹ nó đừng có hôn cổ đồ điên này! Ngày mai tao có hẹn, ức..."

"Chính vì có hẹn mới cần đánh dấu chủ quyền đó em yêu." Giọng điệu vô sĩ hết chỗ nói.

Sáng hôm sau, Trương Viễn Hoài hoàn toàn không nhận ra việc làm mờ ám của Lý Tường Khả đêm qua, hắn vừa mở điện thoại lên đã thấy tin nhắn của thằng em họ rất lâu không liên lạc.

[Đông Thành: Đêm qua Trần Lộ nặc danh gửi cho Cảnh Tú @fileảnhchụpmànhình.]

Trương Viễn Hoài: "???" Trần Lộ là ai tạm thời hắn chưa có nhớ ra, câu hỏi tự bật lên bấy giờ là sao hôm nay thằng này có vẻ tốt bụng vậy?

Hắn vừa nghi hoặc vừa xem ảnh, càng xem vẻ mặt càng đanh lại.

Những bức ảnh này từ đâu ra? --- Vừa rồi Giang Đông Thành có nói là Trần Lộ nặc danh gửi cho Phương Cảnh Tú, nhưng tại sao chứ?

Trần Lộ... Trần Lộ là ai?

Mẹ kiếp bà nội nhiều chuyện nào vậy? Phải chi Ngân Linh ở đây thì hắn đã không cần nhức đầu vận não thế này rồi.

Nhớ rồi! Trần Lộ là hôn thê tin đồn của Phương Cảnh Tú!

Đm hôn thê của cậu ta thì nhắm vào mình làm gì? Đừng nói là vì mấy năm trước cậu ta tỏ tình Giang Vũ, nên cô ta nghĩ Phương Cảnh Tú đến giờ vẫn còn vương vấn, không đếm xỉa cô ta là do hắn?

Đối phó sai người rồi đó má!

Ngoài ra, mẹ kiếp, Lý Tường Khả có vai trò gì trong mối quan hệ này? Tại sao có ảnh hắn và cậu ta ngủ cùng một chiếc giường, còn là giường của hắn? Nhìn thời gian của đồng hồ trong ảnh chính là hôm qua, ha, đừng nói là hôm qua, từ lúc yêu nhau tới giờ hai người họ cũng chưa từng thân mật tới mức đó!

Trương Viễn Hoài tức giận đùng đùng đá cửa phòng Lý Tường Khả, thấy cậu ta vẫn còn ngái ngủ liền hung hăng quăng điện thoại vào người cậu ta, hắn lần đầu bộc lộ dáng vẻ bất kham trước mặt Lý Tường Khả, thái độ bất mãn chất vấn cậu ta: "Những bức ảnh này là cái gì? Cậu và Trần Lộ có quan hệ gì?"

Lý Tường Khả cả kinh xem điện thoại, lại phát hiện người nhận là kẻ thù không đội trời chung "Phương bạo lực" liền có biểu tình sốc tận óc. Trong đầu cậu ta hỗn loạn bật lên câu hỏi: "Tại sao chị Lộ lại gửi ảnh của mình cho Phương Cảnh Tú?"

Trương Viễn Hoài quan sát vẻ mặt hoang mang của Lý Tường Khả, đợi mãi vẫn không thấy cậu ta trả lời liền thất vọng không thôi: "Có vẻ như ngay từ đầu cậu đã có âm mưu nhỉ?"

Lý Tường Khả đứng trước dáng vẻ mất mát đau lòng của Trương Viễn Hoài không hề có biểu hiện muốn cứu vãn tình thế, cậu ta mặc kệ hắn đứng chôn chân một chỗ, tức tốc khoác áo, lấy chìa khóa xe, một tay cầm điện thoại không ngừng liên lạc với Trần Lộ.

Trương Viễn Hoài hứng chịu sự lạnh nhạt của Lý Tường Khả đến khi cậu ta vội vàng bỏ ra ngoài tìm người, hắn mới chậm chạp trở về phòng mình, bấy giờ khi đóng cửa lại, hắn tỏ ra mệt mỏi trượt xuống đất, lặng lẽ tự hỏi: "Lần này em đã tìm được anh rồi... anh vẫn còn muốn trừng phạt em sao?"

Hắn ở đó thẫn thờ được một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy thay quần áo đến công ty.

Trương Viễn Hoài vừa bước vào cửa, Phan Kiều không biết đã đợi từ bao giờ bắt ngờ đón đầu hắn, vẻ mặt nghiêm trọng báo cáo: "Anh đến đúng lúc lắm, tôi vừa định oanh tạc điện thoại của anh. Lý phu nhân bỗng nhiên tới công ty chỉ đích danh anh ra tiếp chuyện."

Trương Viễn Hoài nghi hoặc: "Lý nào?"

Phan Kiều nhỏ tiếng, nhấn giọng: "Lý chính trị."

Nghe đến đây, bước chân hắn càng trở nên gấp rút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play