Mấy ngày liên tiếp, tin chiến thắng từ biên cương không ngừng gửi tới kinh thành, sĩ khí Vũ Khuynh quốc cao ngất. Đến một ngày, Ly Lịch không còn bị giam lỏng trong lều Doãn Hòa nữa, hắn được trở về Ly phủ.

Doãn Hòa thân mang trọng giáp, cưỡi ngựa chiến, dẫn theo tinh binh đồ sát Ly phủ. Bấy giờ nơi hắn gọi là nhà chỉ còn cảnh tượng hoang tàn...

Hết bi kịch này đến bi kịch khác ập đến, từ cái chết của Hàn Thừa rồi đến tin tử trận của người thân. Ly Lịch vốn chưa qua được cú sốc Ly tướng quân bị lấy thủ cấp tế binh sĩ Vũ Khuynh đã phải chứng kiến Ly Hân bụng mang dạ chửa bị dồn vào đường cùng...

Lúc này hắn che chở nàng phía sau lưng, căng thẳng nhìn Doãn Hòa đang hầm hầm sát khí cầm đao tiến tới.

"Đứng lại, không được tới đây!"

Doãn Hòa không ngờ Ly Lịch vẫn còn có tâm tư chống cự mình, trong tình huống tự cho là ngu ngốc này, hắn không khỏi bật cười, ánh mắt thâm sâu trở nên nguy hiểm: "A Ly nghĩ ta sẽ nghe theo sao?"

Ly Lịch kích động kề kiếm lên cổ mình, gắt gao đe dọa: "Ta nói dừng lại!"

"Ha, ngươi đúng là hạ tiện!" Doãn Hòa do dự thả lỏng đao trên tay.

'Bộp' Đao của Doãn Hòa rơi xuống chân, chân hắn lại nhanh nhạy đá lên, bàn tay buông đao chộp lấy, nhân cơ hội Ly Lịch không đề phòng chạy đến chỗ Ly Lịch bắt lấy người. Cùng lúc, thân tính của hắn vội vàng chạy đến báo: "Nhị điện hạ! Tạ Sùng đem viện binh đến, tình hình hiện tại chúng ta không đủ sức chiến với bọn họ. Mau đi thôi!"

Trong khi đó Ly Lịch phản ứng kịp thời, dứt khoác chém Doãn Hòa đang lơ đãng một đường đầy máu.

Doãn Hòa sững sờ nhìn vết thương từ đầu vai đến ngực.

Ly Lịch lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao? Ngươi là cái thá gì?"

Doãn Hòa cả giận: "Ly Lịch!!!"

Ly Lịch nhận ra Doãn Hòa muốn một đao chém chết Ly Hân đang yếu ớt chuyển dạ, lại nhìn thấy sự nôn nóng của thân tính dưới trướng Doãn Hòa, hắn biết viện binh đã tới, vì để kéo dài thời gian nên cứng rắn tuyên bố: "Không được động vào người của Ly gia!"

Doãn Hòa nhìn mũi kiếm đã sắc bén rạch dưới mắt Ly Lịch một đường, hắn buông đao, mặt biến sắc: "Ngươi, ngươi đừng manh động."

"Nhị điện hạ, chúng ta mau đi thôi!" Tên thân tính kia lại thúc giục.

'Rầm, rầm' Tiếng công lược mạnh mẽ của quân cứu viện lũ lượt kéo đến, người của Doãn Hòa yếu thế, không thể không tháo chạy bảo toàn lực lượng được.

"A Ly!" Bỗng nhiên tiếng kêu đau lòng thảm thiết của Ly Hân vang lên.

Doãn Hòa đang chạy tháo thân ma xui quỹ khiến quay sang nhìn, chỉ thấy khuôn mặt đẫm máu và vết thương kéo dài đáng sợ trên mặt Ly Lịch.

Ly Lịch buông kiếm, vẻ mặt giải thoát: "Ngươi không buông tha ta vì ta xinh đẹp, vậy bây giờ ta không xinh đẹp nữa, chúng ta có thể đường hoàng chém giết lẫn nhau được rồi."

"A Ly... ta không có..." - yêu thích ngươi vì vẻ bề ngoài...

Doãn Hòa lẩm bẩm trong miệng, dòng lệ đọng trên khóe mắt vô thức chảy xuống, trái tim hắn co thắt lại, đau như thể đã vỡ nát từ lúc chứng kiến cảnh tượng cực đoan vừa rồi. Mãi đến lúc này hắn mới biết mình yêu Ly Lịch đến nhường nào.

Muộn rồi...

"Đi mau!" Tiếng hối thúc không ngừng vang lên, Doãn Hòa thần trí mơ hồ bị thân tính kéo đi, trong đầu hắn bấy giờ chỉ có khuôn mặt nước mắt hòa vào máu của Ly Lịch.

"Ly thiếu tướng quân, A Ly tỷ đang sinh!" Tiếng gọi của nữ nhân đột ngột vang lên.

Ly Lịch nhìn phớt qua đó, hóa ra là tiểu Sở của hắn...

Không ngờ lần đầu Sở Sở mặc giáp xuất chinh lại là trong tình cảnh này?

Hắn thôi cảm thấy trớ trêu, vì tình huống cấp bách mà phải tự tay đỡ đẻ cho Ly Hân.

Ly Hân mạnh mẽ ngoan cường, người tỷ tỷ lưu manh của hắn giờ khắc này chỉ còn hơi thở yếu ớt. Bấy giờ nàng đặt ngón tay trong bàn tay nhỏ xíu cửa đứa trẻ vừa lọt lòng, thều thào nói:

"Chuyện của Hàn ca ca đệ đừng áy náy, do bảo vệ ta mà chàng bị trúng độc, sau đó mới vì vậy mà không tiết mạng liều lĩnh cứu đệ, hức, là ta đã hại chàng..." Nói đến đây nàng bi thương không thôi.

"Tỷ, tỷ đừng khóc mà, đại phu, đại phu mau chữa cho tỷ ấy!" Ly Lịch hét toán lên, kích động kéo tay một quân y vừa hối hả đến.

Quân y sắc mặt khó xử, Ly Hân cười trừ: "Vô ích thôi... A Ly, Xuyên nhi, Xuyên nhi, con của tỷ tên là Ly Xuyên..."

Ly Hân kích động nói tên đứa trẻ xong liền có dáng vẻ kiệt sức thiếp đi, bàn tay đang gắt gao nắm chặt áo Ly Lịch cùng lúc rơi xuống đất...

Giấc ngủ vĩnh hằng...

"Tỷ, tỷ tỉnh lại đi..." Có lẽ vì mất mát quá nhiều, Ly Lịch không tài nào khóc nổi nữa. Hắn chết lặng, đôi mắt mất đi tiêu cự như thể đang rơi vào hố đen.

Xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng gọi thất thanh, bốn bề trong mắt Ly Lịch mờ ảo, hắn ngã uỵch xuống đất, sức cùng lực kiệt ngất đi tận ba ngày. Sau đó một Ly tướng quân anh dũng thiện chiến xuất hiện, thân phận A Ly chết cùng sự ra đi của thành viên Ly gia.

Ly Lịch bế đứa trẻ sơ sinh trên tay, nở một nụ cười: "Xuyên nhi, ta là phụ thân của con."

...

Mẫu thân Doãn Hòa là đại mỹ nhân tộc Xích Nguyệt năm xưa bị quan lại địa phương bắt đem đi tiến cống hoàng đế Vu Khuynh. Nhiều lần bị lão cưỡng bức đến mang thai, sau khi khó khăn sinh ra hắn thì u uất qua đời. Hắn không có được tình thương và sự chăm sóc của mẹ, lại lớn lên trong cảnh ghẻ lạnh, khắc nghiệt của chốn cung cấm vì vậy tính cách trở nên thủ đoạn là điều không thể tránh khỏi.

Nếu muốn sống sót giữa cuộc tranh đấu đẫm máu Vũ Khuynh quốc, đánh bại Ly gia, chính là con đường cuối cùng và duy nhất của hắn.

Doãn Hòa với ngoại hình dị tộc được cho là quái thai xấu xí, từ tên hoàng tử mang trong mình dòng máu thấp hèn đến vị Vệ vương dũng mãnh thiện chiến một tay che trời phải đi qua không biết bao nhiêu là mồ hôi, máu, nước mắt cả sự hi sinh... Nhưng hắn muộn màng nhận ra hào quang vạn trượng cũng không bằng một ánh mắt yêu thương ỷ lại của Ly Lịch.

Cho đến cuối đời, Ly Lịch vẫn không bằng lòng nói ra hai chữ "tha thứ" với hắn.

"A Ly, ta đã sớm hối hận rồi... ta yêu ngươi, chưa từng ngừng yêu..."

Điều tiếc nuối nhất là ta đã vuột mất ngươi trong sự tranh đấu tàn nhẫn của cuộc đời mình.

Nếu trước khi Ly Lịch nhắm mắt xuôi tay, cảnh tượng cuối cùng đọng lại trong tâm trí là hình ảnh chàng thiếu niên dị tộc đứng trên thuyền hoa giang rộng đôi tay, nở nụ cười đón lấy mình thì Doãn Hòa trước khi chết, lại tiếc nuối khung cảnh có một A Ly mặc y phục Xích Nguyệt tộc, đứng giữa thảo nguyên rộng lớn mang tư tâm múa một điệu Tỏ tình...

Tình yêu dang dỡ, có lẽ luôn khiến người ta đau lòng như vậy...

Ngũy Nhiên: Vốn dĩ ý định ban đầu về phần phiên ngoại này chỉ khoảng 1 - 2 chương, nhưng bản tính tui dài dòng, không thể nào hoàn thành giống như dự định mà đến tận chương thứ 5 mới kết thúc được. Có người cho rằng "Tình chỉ đẹp khi tình dang dở" nhưng cá nhân tui nhận thấy "Người có tình trở thành quyến thuộc" mới là cảnh tượng đẹp nhất trên đời. Bởi vì đừng nói đến chuyện bản thân là người trong cuộc, cho dù chỉ là chứng kiến chuyện tình không được vẹn tròn của ai khác cũng đủ khiến tui đau thấu tâm can rồi:<< Đó cũng chính là nguyên do lớn nhất thúc đẩy tui phát triển ý tưởng về hệ liệt "Quyến Thuộc" này.

Tự nhiên đến đây cảm xúc dạt dào quá nên lan man tâm sự vậy thôi, bởi vì rõ ràng ngoại truyện này ngược thí mẹ chứ có "quyến thuộc" gì đâu. Mọi người cũng đừng buồn quá, bởi vì đằng sau một kết cục Nhiên viết đều có lí do chính đáng hết á. Bỏ qua vấn đề này, hiện tại mới đến thời gian vận động trí não nè! Đảo ngược về mấy chương trước, có một chuyện tình mà độc thoại nội tâm của nhân vật chính câu chuyện đó cũng có chủ đề "Muộn rồi", là ai đây? (Gợi ý: không phải Hoài hàm hồ đâu nha, chính xác là một nhân vật nữ đó!)_Play with me, please~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play