Thần quốc mượn cớ Vũ Khuynh đem quân xâm phạm đất mình trước mà tức tốc điều động binh lực đánh Vũ Khuynh tan tát. Cũng vào những ngày binh biến loạn lạc này, các loại tương truyền thần kì được đồn thổi rộng rãi trong nhân gian, đâu đâu cũng nghe bàn về tướng sĩ Thần quốc cơ bắp cuồn cuộn thân cao hai mét, anh dũng thiện chiến, liên tục chiến đấu không ăn không ngủ mà không biết mệt mỏi, ngược lại càng đánh càng hăng. Chỉ mới ba ngày thảo phạt mà đã chiếm được một phần ba lãnh thổ Vũ Khuynh!
Trương Viễn Hoài nghe đến đây, không hiểu vì sao rất bất an, cái miệng linh hoạt không nhịn được chỏ vào một nhóm buôn chuyện: "Bộ chơi đá hay gì?"
"Đại nghịch bất đạo! Dám phỉ báng anh hùng của chúng ta!" Dân chúng lập tức tháo dép đuổi hắn.
Tin cuối không quan trọng lắm, chỉ là chuyện Tạ đại tiểu thư tự sát không thành, hiện đang bị cấm túc thôi.
Sự việc bày ra thế này, hắn cũng đoán được Tạ Sở bị Tạ gia lợi dụng. Thông qua Tạ Sở, Hoa Hà sẽ tìm hắn báo tin, bọn họ tưởng gần mình đã biết trước kế hoạch, vì vậy không hề nghi ngờ độ tin cậy khi thánh chỉ giả mạo truyền đến, cứ thế mắc bẫy.
Vì sự tắc trách của bản thân khiến trung thần bị hại chết oan, cho dù nàng là người trời sinh vô cảm cũng không thể vượt qua được cú sốc này. Bi kịch càng thê lương hơn khi Lâm Anh cô cô nghe tin Ly tướng quân qua đời bất chấp thời điểm nhạy cảm lén làm lễ tang cho lão, đồng thời tiết lộ Ly Lịch mới thật sự là A Ly.
[A Ly tỷ tỷ, Sở Sở tội đáng muôn chết...]
Sau khi thám thính đủ thông tin, Trương Viễn Hoài lẻn vào cung.
Đã quá nửa đêm nhưng trong cung vẫn vô cùng náo nhiệt, bọn họ bày yến tiệc ca vũ suốt ngày đêm, vua Phát Nguyên sau khi ban lệnh truy nã hắn và Vĩnh Tề liền không lên triều nữa, đắm chìm tửu sắc từ đó.
Ha, đúng là khác biệt với tang thương mất mát và thống hận kìm nén trong lòng ta.
Khi Trương Viễn Hoài tìm được hắn, hắn vẫn đang an nhiên hưởng lạc.
Tại điện chủ trì tiệc rượu, quân thần say sưa trong rượu ngon mỹ nữ rót và điệu múa của các vũ cơ. Tâm điểm, nữ nhân có vóc dáng mảnh mai lả lướt trên nền gạch hoa kim, khuôn mặt bị khăn lụa che khuất chỉ lộ mỗi đôi mắt diễm lệ của nàng càng khiến người ta thõa trí tưởng tượng diện mạo chủ nhân của bóng dáng yêu kiều này có bao nhiêu tuyệt thế. Khúc Tương Phùng đi đến hồi kết, nàng kết thúc bằng một tư thế mỹ miều nhận được sự tán dương của mọi người, đồng thời được ban rượu do chính tay vua Phát Nguyên rót.
Ngón tay mảnh khảnh thon dài của nữ nhân chạm vào ly rượu vàng, cố tình sượt qua da hoàng đế để lại một mối tương tư, có điều nổi nhớ mong chưa hình thành, chớp mắt đoản đao sắc bén đã kề trên cổ hắn.
Không ngờ một lần nữa nhảy múa, trong tim ta ngoài tình yêu bất diệt với người còn có nỗi hận khôn nguôi.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, hoàng hậu không xuất hiện, Trương Viễn Hoài đau khổ dằn vật, ngược lại vua Phát Nguyên bỗng nhiên phì cười, bình thản mời hắn vào phòng nghị sự.
Bấy giờ vua Phát Nguyên ngồi trên ngai vàng, ngạo nghễ nhìn hắn, giọng điệu tự cao: "Thế nào? Mới đó đã không chịu được?"
"Tại sao người lại nhẫn tâm khiến sinh linh đồ thán như vậy?" Trương Viễn Hoài nhìn dáng vẻ xa lạ của người mình yêu, khó lòng chấp nhận.
Vua Phát Nguyên nghe xong bật cười, chế giễu: "Ngươi mà cũng nói ra được câu này?"
Trương Viễn Hoài siết chặt nắm đấm kìm nén, xám mặt hỏi: "Ý người là sao?"
"Thống nhất giang sơn, việc này đáng lí ta đã hoàn thành từ lâu rồi." Hắn ngả ra ngai vàng, chống tay lên cằm ung dung, thời điểm chậm rãi nâng mắt, không ngờ lại là một ánh mắt Trương Viễn Hoài không thể quen thuộc hơn - ánh mắt trước khi Tiêu Quân tự sát.
Trương Viễn Hoài bối rối, bất giác lùi tận mấy bước, trong khi đó vua Phát Nguyên bắt đầu gằng giọng, tỏ ra tiếc nuối nói: "Thụy Y, ngươi vẫn là làm ta thất vọng."
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Vua Phát Nguyên bỗng nhiên phẫn nộ: "Ta là ai ngươi cũng không nhận ra? Uổng cho một tấm chân tình của ta!"
Trương Viễn Hoài sững sờ, trái tim bất giác nghẹn lại như ngừng đập, mất một lúc mới phản ứng: "Tiêu Quân? Người nhớ mình là Tiêu Quân?"
"Gặp lại phu quân của mình, sao ngươi lại ngỡ ngàng như thế?" Hắn châm biếm.
Trương Viễn Hoài biết bao lần mong Vĩnh Thương nhớ ra những chuyện họ cùng nhau trải qua, nhưng hôm nay cầu được ước thấy, tình thế này lại khiến hắn có cảm giác phiền lòng khó giải quyết. Hắn nhất thời không biết phải nói gì, vua Phát Nguyên chăm chú nhìn hắn, lại nói tiếp:
"Chẳng phải ngươi muốn lấy lại giang sơn cho ta sao? Ta muốn làm gì, tội ác tày trời ra sao ngươi cũng đứng về phía ta phải không? Thụy Y?"
Trương Viễn Hoài mím môi, một từ cũng không nói ra được.
Đúng là hắn chẳng phải người tốt lành gì, cũng từng toàn tâm toàn ý dóc hết lòng bảo vệ biên cương, sẵn sàng tham chiến, dâng cả giang sơn lên cho Vĩnh Thương, trả lại sơn hà cẩm tú mình từng khiến y vuột mất... Nhưng, nhưng mạng của Ly tướng quân tính làm sao? Lão già khẩu xà tâm phật, hung dữ lại bạo lực đó đúng là nhiều lúc khiến hắn tức điên lên, tuy nhiên sự yêu thương cả khổ tâm của lão, hắn cũng nhìn thấy rất rõ ràng... cứ thế vì y mà không màn cái chết oan ức, để danh tiếng Ly gia ngàn đời phỉ nhổ?
Còn có, còn có Vĩnh Tề một lòng vì hắn... Hắn rất bài xích y, hắn không muốn thừa nhận, thấy sợ hãi khi tìm được bóng dáng Vĩnh Thương trên người y, mâu thuẫn như vậy, cuối cùng vẫn là không thể lơ đi sự hi sinh của y cho mình.
Rồi cả Vĩnh Hưng, Đàm Hiên khó khăn mới có một cuộc sống bình dị, Hoa Hà và Tạ Sở, Lâm Anh cô cô,... những người đối tốt với hắn phải sống sao đây?
Quan hệ giữa người với người quá phức tạp và kì diệu, hắn khổ sở nhận ra, không biết từ bao giờ cuộc sống của mình không chỉ xoay quanh mỗi Vĩnh Thương, nhưng có vẻ hình như càng đáng sống.
Vĩnh Thương vì hắn mà hắc hóa, hắn lại vì Vĩnh Thương mà hoàn lương. Những người đi qua đời hắn chịu nhiều tổn thương cũng được chữa lành, nhưng người hắn yêu sâu sắc từ thiện lương tốt đẹp trở thành cực đoan cay nghiệt, yêu hận không hồi kết, ân oán chẳng lẽ cứ thế không chịu tan?
Tất cả nghiệp ngày hôm nay, còn không phải do hắn tạo thành?
Hắn thất thần một lúc lâu, vua Phát Nguyên từng ấy thời gian chăm chú nhìn hắn. Có khoảnh khắc rất ngắn tưởng chừng là hư ảo, hắn bắt được tình yêu dạt dào của Vĩnh Thương.
Thời điểm cảm xúc đó trào dâng, nhận ra tư vị khổ sở của yêu hận hòa làm một. Em đã nhận ra mình đối với anh có bao nhiêu tệ hại... Không thể tha thứ.
Vì yêu mà sinh hận, "một phần ác ý, vạn phần đậm sâu" hóa ra là ý nghĩa này.
Vua Phát Nguyên hiểu được sự trầm mặt của hắn, thất vọng lên tiếng trước: "Ngươi đi đi, Thụy Y, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
"Không..." Hắn nhận ra mình chẳng có tư cách nào nữa, chỉ biết yếu ớt phản kháng như chẳng có chút giá trị.
Vua Phát Nguyên bỗng nhiên đi đến trước mặt Trương Viễn Hoài, dúi vào tay hắn một gói thuốc, giọng điệu vừa dụ hoặc vừa cợt nhã: "Thuốc này không màu, không mùi, không vị, cho Vĩnh Tề uống... mang đầu hắn đến đây, ta sẽ tha thứ cho ngươi."
Trương Viễn Hoài sững sờ, nếu là trước kia hắn cũng chẳng do dự như vậy, nội tâm hắn đấu tranh dữ dội, lần đầu đối diện với tâm ý thật sự... hắn không muốn.
"Ra ngoài."
Hắn cứ thế bị đẩy ra khỏi hoàng cung.
Sau khi Trương Viễn Hoài mang tâm tư rối bời biến mất, nam nhân cách bức mành chậm rãi bước ra, cùng lúc kết giới dựng lên xung quanh.
Nam nhân mang khuôn mặt y như vua Phát Nguyên bộ dáng tao nhã ngồi xuống ghế, vua Phát Nguyên vẫn ngây ngốc nhìn theo hướng Trương Viễn Hoài rời khỏi, nặng nề tâm sự.
"Lần nào cũng đòi biến thành ta, giờ được rồi lại làm ra vẻ mặt này?"
"Ngươi im miệng đi."
Nam nhân phẫy quạt cảm thán: "Mặc dù ta diễn giỏi hơn ngươi, nhưng màn kịch hôm nay chắc không ai mô phỏng cảm xúc của Thượng Tích chân thực như ngươi đâu? Ý ta là ngươi làm rất tốt."
Cho dù nam nhân hiếm khi khen hắn, nhưng hắn vẫn không tài nào vui nổi.
Xin lỗi, từ đầu tới cuối tôi chỉ mang lại khổ đau cho em...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT