Edit: Vũ Vũ

Cầu xin anh.

Hãy cứu em thêm lần này đi.

Nhưng chuông chỉ đổ một hồi…

Rồi bị ấn tắt.

Tiếng cởi bỏ thắt lưng vang lên.

Ánh trăng cùng gió đêm nay, giống hệt với năm tôi 17 tuổi.

Lạnh lẽo u ám.

Không nhìn thấy ánh sáng.

11.

Lúc còn rất nhỏ, tôi có một quyển.

Tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần.

Câu chuyện tôi thích nhất chính là <Nàng tiên cá>.

Mỹ nhân ngư đánh cược tất cả, giọng nói và chiếc đuôi bạc để đuổi theo cái gọi là tình yêu, cuối cùng lại hoá thành bọt nước trên mặt biển.

Đọc đến đoạn kết, tôi đã khóc rất nhiều.

Mẹ ôm tôi vào trong lòng, nhỏ giọng dịu dàng dỗ dành: “Thật ra đây không phải cái kết chính thức cho nàng tiên cá đâu con.”

“Kết thúc chân chính là nàng tiên cá nhận ra rằng, cô không nên gửi gắm ký thác tất cả hy vọng vào hoàng tử. Sau đó cô quay về với biển cả, lại lần nữa có được đuôi cá.”

“Bởi vì mẹ của nàng tiên cá nói, cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc.”

Sau đó bà bị mợ nói về chuyện của tôi, qua nhiều lần cấp cứu, cuối cùng không qua nổi mùa đông năm ấy.

Lần cuối chúng tôi gặp nhau, mẹ vẫn luôn nắm lấy tay tôi.

Nói: “Con không có sai. Đừng tự làm gì huỷ hoại bản thân con nhé.”

“Là tại mẹ, tại mẹ không bảo vệ được cho con.”

“Không phải sợ, đừng sợ…Trở lại biển rộng, con sẽ lại có được chiếc đuôi cá của mình.”

12.

Quần áo trên người tôi đã bị xé rách tan tác,

Ngoài hàng rào sắt, một chiếc xe tải lớn ầm ầm chạy qua.

Tiếng xe dần dần đi qua, tôi há miệng thở dốc, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở: “…Mẹ ơi.”

Có lẽ là nghe thấy tôi gọi, tên khốn trước mặt tạm dừng động tác trên tay.

Tôi dùng sức nắm chặt dao rọc giấy, hung hăng giơ lên xẹt qua cổ tay hắn.

Đây chính là hung khí mà mấy ngày nay tôi dùng để giảm bớt cảm xúc của mình.

Hoá ra tự huỷ cùng tự cứu chỉ cách nhau một suy nghĩ.

M.á.u tươi văng khắp nơi, có vào giọt còn bắn vào mắt tôi khiến tròng mắt tôi cay rát.

Leng keng một tiếng, dao gọt hoa quả trong tay hắn ta rơi xuống đất.

Nhân lúc hắn vì đau đớn mà buông lỏng, tôi dùng hết sức mà đá hắn ra.

Sau đó tôi bò dậy, không rảnh lo đến quần áo trên người, cứ thế nghiêng ngả chạy ra bên ngoài.

Tiếng gió gào thét xẹt qua bên tai, ánh trăng càng ngày càng sáng, điện thoại ở trong túi cũng rung lên.

Có lẽ là Tần Ngạn nhận ra cuộc gọi của tôi rất bất thường.

Rốt cuộc trong thời gian này, dù có liên tục gọi anh ta về xử lý thủ tục ly hôn, tôi cũng chỉ gọi vào ban ngày.

Nhưng đã không còn quan trọng nữa rồi.

Cảm xúc từ đáy lòng cuồn cuộn trào lên, sau đó giống như bọt nước trên mặt biển bắn ra bốn phía rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Cách đó không xa có hai người qua đường kinh ngạc nhìn tôi, từ mặt cho đến cổ đều toàn m.á.u tươi.

“…Giúp…giúp tôi với, gọi cảnh sát giúp tôi…”

Trong nháy mắt tiếng còi xe cứu thương vang lên, trước mắt tôi tối sầm rồi chìm vào hôn mê sâu.

Tỉnh lại đã thấy mình ở trong bệnh viện.

Vết dao trên cổ cùng rất nhiều vết thương trên người đều đã được bôi thuốc và quấn băng gạc.

Giây đầu tiên mở mắt ra tôi đã nhìn thấy Tần Ngạn đỏ mắt đứng bên cạnh giường bệnh:

“Tĩnh Tĩnh, xin lỗi em, anh xin lỗi.”

Ánh mắt chạm nhau, anh ta hoảng loạn vô thố nói xin lỗi, nói mình không nhận điện thoại vì sợ tôi lại nhắc đến chuyện ly hôn.

Anh ta nói không ngờ rằng sau khi tên khốn kia ra tù, chuyện đầu tiên hắn làm lại là theo đuôi tôi.

“Anh thật sự không muốn ly hôn với em, Tĩnh Tĩnh, anh yêu em mà.”

Dưới ánh đèn trắng toát lạnh lẽo trong phòng bệnh, chiếu sáng gương mặt trẻ tuổi anh tuấn kia không sót một chút nào.

Tôi nghiêm túc đánh giá Tần Ngạn, giống như lần đầu tiên quen biết anh ta.

“Tống Chân Vũ đâu?”

“Chắc anh không biết, trước khi tôi xảy ra chuyện, cô ta đã gửi rất nhiều tin nhắn, nói trong khoảng thời gian này anh chung sống với cô ta như thế nào.”

“Chúng ta còn chưa ly hôn mà anh đã gấp không chờ nổi đi mua nhẫn mới cầu hôn cô ta, dọn tới sống chung với cô ta.”

“Sao tôi có thể tin cái gọi là tình yêu của anh được chứ?”

Sắc mặt của Tần Ngạn lập tức trở nên tái nhợt.

Nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì, y tá đã đẩy cửa đi vào.

Thấy tôi đã tỉnh, cô ấy lập tức đi gọi cảnh sát.

Bọn họ nói rằng, tên khốn kia đã bị bắt.

Một nhát dao kia của tôi không chừa đường sống, vết thương rất sâu, tay phải của hắn ta đã tàn, hơn nữa có nguy cơ tiếp tục ngồi tù.

“Ở công trường mấy nay hay bị mất đồ nên hai ngày trước công nhân có lắp camera theo dõi. Đúng lúc đối diện với nơi hắn ta tiến hành hành vi trả thù với cô, tất cả đã được camera quay lại. Cho nên cô là phòng vệ chính đáng, không có gì phải sợ hết.”

“Yên tâm đi, hắn mới ra tù đã tiếp tục vi phạm pháp luật, lần này hình phạt sẽ tăng gấp đôi.”

Chị cảnh sát trẻ tuổi ôn hoà trấn an tôi.

“Nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”

13.

Buổi tối ngày hôm đó, tôi nằm trên giường bệnh lại là một đêm mất ngủ.

Ánh trăng chiếu bóng cây in lên vách tường, lảo đảo lắc lư, giống như mang tôi về ba năm trước.

Khi đó chúng tôi mới vừa tốt nghiệp chưa lâu.

Tần Ngạn vào công ty lớn, tiền đồ vô lượng, mà tôi chỉ ở trong nhà, mỗi ngày chỉ biết ôm tablet vẽ tranh.

Khi đó bạn học đều ít nhiều sẽ nghị luận, nói tôi liên luỵ anh ta.

Nhưng Tần Ngạn không để bụng.

Thậm chí để tôi an tâm, anh ta còn cầu hôn với tôi.

Chúng tôi đăng ký xong, tổ chức một hôn lễ hết sức đơn giản.

Không khách khứa cũng chẳng váy cưới.

Tần Ngạn cầm số tiền tích cóp đi mua một đôi nhẫn cưới.

Nhẫn bạch kim xinh đẹp, nửa vòng nhẫn dát kim cương vụn, bên trong khắc tên viết tắt của tôi và Tần Ngạn.

“Hôm trước em có đeo thử lúc đi dạo phố, anh đã biết em rất thích nó rồi.”

Tần Ngạn ôm tôi vào lòng, cười cười hôn lên trán tôi: “Nhưng kim cương hơi nhỏ, đợi sau này bù cho em cái to hơn, chịu không?”

Tôi lắc đầu, vòng tay ôm lấy eo anh ta rồi nhỏ giọng nói: “Không sao mà.”

Khi đó tôi cảm thấy, chỉ cần đối tượng kết hôn là Tần Ngạn thì có nhẫn hay không cũng không sao cả.

Bởi vì anh ta là người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này.

Thật ra tôi vẫn sẽ sợ hãi, sợ Tần Ngạn cũng giống như những người kia, nghĩ tôi là gánh nặng của anh ta.

Cho nên lúc anh ta đến công ty làm việc, tôi ở nhà ôm máy tính liều mạng mà viết.

Khi bệnh tình tái phát, cảm xúc trong đầu rối như sợi tơ, tôi sẽ nảy ra một ít linh cảm đặc biệt lớn mật.

Tuy rằng cuộc sống của tôi đã hỏng bét, nhưng những tác phẩm tôi viết lại rất xuất sắc, thậm chí còn ký bản quyền xuất bản.

Số tiền tôi kiếm được hầu như đều đưa cho Tần Ngạn.

Tần Ngạn đã khuyên tôi rất nhiều lần, bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt, không cần mệt nhọc như vậy.

Anh ta nói: “Anh chưa bao giờ cảm thấy em là gánh nặng cả, chúng ta là người yêu, là vợ chồng, là chung một lòng.”

“Tĩnh Tĩnh, anh muốn đưa em đến nơi có ánh mặt trời, đừng buông tay anh được không?”

Nhưng cuối cùng chính anh ta lại là người phản bội tôi.

Chính anh ta đã buông tay tôi để nắm tay người khác.

Tiếng gió luồn vào từ khe hở cửa, lá cây cũng kêu lên xào xạc.

Tôi rũ lông mi, che đi những giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

Có lẽ ngay từ đầu khi anh ta tới gần tôi, thật sự có mang theo chân thành và thiệt tình của một thiếu niên.

Khi đó tình yêu và cứu rỗi là thật.

Bây giờ thay lòng đổi dạ cũng là thật.

14.

Vài ngày sau, tôi ra viện.

Tần Ngạn không có cách nào trốn tránh nữa, chỉ có thể ngồi xuống thương lượng chuyện ly hôn với tôi.

Luật sư mở bản hợp đồng ra, nghiêm túc đọc các điều khoản, giải thích việc phân chia tài sản với anh ta.

“Trong tài sản chung của hai vợ chồng, có 65% là của thân chủ Chu Tĩnh tôi, dựa vào chuyện anh Tần ngoại tình phản bội hôn nhân, tôi khuyên anh nên nhượng bộ trong việc phân chia tài sản.”

Tôi hờ hững nhìn Tần Ngạn: “Anh có ý kiến gì thì nhanh nói đi.”

Từ trước tới nay, tôi chẳng khác gì một dây leo bám vào gốc cây là anh ta để sinh trưởng.

Giữa chúng tôi chỉ có sinh tử và cứu vớt, sống sót chạy khỏi bờ vực thẳm của cái chết cùng tình yêu dịu dàng kéo dài không dứt.

Dùng giọng điệu xử lý việc công như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Lột đi lớp vỏ bọc của tình yêu, còn dư lại cũng chỉ còn sự trần trụi của tiền tài và nhân tính.

Thế cho nên sắc mặt của Tần Ngạn ngày càng tái đi, trong mắt hiện lên đau đớn rõ ràng.

“Tĩnh Tĩnh, anh không muốn ly hôn.”

“Tại sao?”

Ánh mắt anh ta nhìn xoáy vào tôi: “Chúng ta đã ở bên nhau chín năm rồi mà.”

Chín năm.

Hoá ra anh ta vẫn còn nhớ rõ là chín năm.

Tôi không nhịn được mà bật cười, đến nỗi nước mắt cũng trào ra:

“Vậy thì sao? Chúng ta ở nên nhau chín năm, kết hôn ba năm, sau đó anh mua nhẫn cưới giống hệt của chúng ta nhưng khắc tên người khác, cầm nó trưng ra trước mắt tôi là để khiêu khích sao? Hay ở trong mắt anh tôi là một con ngốc, ngu đến nỗi anh nghĩ chắc rằng tôi sẽ không bao giờ phát hiện ra bí mật của anh?”

Tần Ngạn không có trả lời ngay lập tức, anh ta dùng sức ấn giữa mày, đó là thói quen khi anh ta phiền muộn bất an.

Bỗng nhiên tôi ý thức được, cho dù ngay lúc này hôn nhân cùng tình yêu của chúng tôi đã rơi vào ngõ cụt.

Nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ từng chuyện nhỏ nhặt nhất liên quan đến Tần Ngạn.

Đó là thói quen suốt chín năm gắn bó thân mật.

Ngoại trừ học tập và công việc, trong cuộc sống của tôi cũng chỉ có anh ta.

Lúc chứng rối loạn lưỡng cực tái phát, tôi không thể không uống thuốc để làm xúc cảm trở nên chậm chạp.

Trí nhớ ít ỏi về thế giới ngoài kia cùng không hề giữ lại mà cất chứa anh ta.

“Tĩnh Tĩnh, rất nhiều lần bệnh tình của em phát tác, lòng anh lao lực quá độ, lại sợ bỏ lại em thì em sẽ không sống nổi.”

Thật lâu sau rốt cuộc Tần Ngạn cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn:

“Nhưng anh cũng biết mệt mà, cũng cần người tới an ủi động viên anh. Tống Chân Vũ…cô ấy không giống em, trẻ tuổi hoạt bát, to gan nhưng nhiệt liệt, ở chỗ cô ấy anh có thể đạt được một lát an bình cùng vui sướng.”

“Nhưng anh xin thề, anh chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với em.”

Tôi nhìn anh ta không hề giữ lại gì mà trải lòng về bản thân mình, đem những tâm tư ti tiện khó coi đó mà thẳng thắn thành thật bày ra cho tôi xem.

Giờ khắc này, Tần Ngạn mặc áo đồng phục xanh trắng, mỉm cười xán lạn với tôi đã biến thành ảnh ngược trong nước rồi.

Xa xôi như mộng ảo, gió nhẹ nhàng thổi qua liền vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Tôi không ngắm được cảnh mặt trời mọc trên biển.

Cũng chẳng thể giữ lại Tần Ngạn của tuổi 17 nữa.

Tôi che mắt lại, vừa khóc vừa cười: “Tần Ngạn, dừng lại đi.”

“Đừng tìm cớ nữa.”

“Nếu anh thật sự phiền chán cuộc sống như vậy, anh có thể nói với tôi mà. Trên đời này chẳng có chuyện thiếu ai đó thì sẽ không sống nổi, mà tôi cũng như vậy.”

“Đơn giản là anh luyến tiếc hình tượng cao cao tại thượng, người cứu vớt tôi khỏi khoảng thời gian tối tăm thôi, vì anh cảm thấy nó rất vĩ đại, anh diễn thật đến nỗi chính anh cũng nghĩ mình là một người thâm tình như vậy.”

“Nhưng Tần Ngạn à, không phải, so với xa mặt cách lòng thì anh còn khốn nạn hơn, ch.ó ch.ế.t hơn.”

“Tôi và anh ở bên nhau nhiều năm như vậy, Tống Chân Vũ là thật lòng yêu anh. Còn tôi thì sao, anh coi cô ta là cái gì?”

Vỏ ngoài mà anh ta luôn lấy làm tự hào bị tôi m.ổ ra từng chút một.

Tần Ngạn suy sụp nhìn tôi, trên mặt không có lấy một tia máu.

Thật lâu sau.

Anh ta cay chát mở miệng: “Được…Anh đồng ý ly hôn.”

“Tĩnh Tĩnh, anh không cần cái gì cả, để lại hết cho em đi.”

15.

Một tháng sau, tôi và Tần Ngạn đã xử lý xong các thủ tục ly hôn.

Tất cả tài sản trong hôn nhân anh ta đều để lại cho tôi.

Bao gồm tiền tiết kiệm, nhà mà chúng tôi cùng nhau mua, hay cả chiếc xe mà anh ta đã đưa đón tôi vô số lần.

Anh ta chỉ mang đi một thứ đó chính là đôi nhẫn cưới khắc tên của chúng tôi.

Vốn dĩ nó đã bị tôi ném vào thùng rác nhưng Tần Ngạn lại nhặt ra, làm như bảo bối mà ôm ở trong ngực.

Ngày anh ta dọn đồ đi ra khỏi nhà, đúng vào ngày trừ tịch.

(Trừ tịch (除夕) với “trừ” nghĩa là thay đổi, hoán đổi và “tịch” là đêm, “trừ tịch” nghĩa là “đêm của sự thay đổi””đêm của thời khắc giao thời”.)

Tôi khoác thảm ngồi trên thành cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn vô số pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời.

Giống như đã suy nghĩ rất nhiều, lại như chẳng nghĩ điều gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play