Hoa Chỉ trở về viện của mình, cho người hầu lui hết ra ngoài, chỉ để lại một mình Nghênh Xuân: “Hỏi được rồi à?”
“Vâng ạ.” Nghênh Xuân nhỏ giọng trả lời: “Người trong phòng của lão phu nhân rất kín miệng, nô tỳ phải dụ một hồi mới biết được khoảng thời gian này lão phu ho rất dữ dội từ chỗ một nha hoàn. Mỗi ngày Tô ma ma đều sẽ mang một ít đồ đến nhà bếp để đốt. Nô tỳ bảo nha hoàn kia quan sát, đợi khi rác trong phòng lão phu nhân vừa được mang ra thì lập tức đến thông báo cho nô tỳ, để nô tỳ đi lật xem bên trong có thứ gì đại loại như khăn tay hay không.”
“Làm bí mật một chút.”
“Vâng ạ, nô tỳ không dám để lão phu nhân biết được.”
“Tổ mẫu đã biết rồi, thứ ta muốn phòng là những người khác.” Hoa Chỉ bảo nàng ấy lui xuống, nàng ngồi ở đấy một lúc thực sự không thể bình tĩnh được, dứt khoát đi đến trước bàn luyện chữ.
Người ta thường nói nét chữ nét người, nhưng nàng không tin, đã luyện ra được một kiểu chữ Khải vô cùng xinh đẹp, ngày thường cũng dùng nét chữ này để gặp người, nó giống hệt như cách đối nhân xử thế của nàng vậy, trông vô cùng ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ có tổ phụ biết bên dưới mặt chữ đó, nàng nhe nanh múa vuốt ra sao.
Mượn cách luyện chữ để trút đi sự bực dọc, cảm giác ứ đọng trong lòng cũng tan đi nhiều. Lúc này, Hoa Chỉ mới gọi người lấy nước vào hầu hạ.
Nghênh Xuân dọn dẹp nó mang đi đốt như thường lệ, thì nghe thấy tiểu thư căn dặn: “Giữ lại đi.”
“Vâng ạ.”
“Lâm ma ma đã về chưa?”
“Về rồi ạ, lúc nãy bà ấy có đến bẩm báo nói thuốc đã mang về rồi. Chu lão phu nhân còn bảo bà ấy mang nhiều một chút, nô tỳ thấy người đang bận nên không để bà ấy đến làm phiền.”
“Thuốc đâu?”
“Phất Đông giữ rồi ạ.”
“Bảo nàng ấy nấu thuốc theo đơn đã kê, đích thân mang qua cho tổ mẫu.”
“Vâng ạ.”
“Rồi ra hậu viện phân phó một tiếng, bảo bọn họ để ý kỹ, Thuợc Dược đến liền mời nàng ấy vào cho ta.”
“Người yên tâm, Thuợc Dược cô nương rất dễ nhận ạ.” Niệm Thu lấy khăn lau tay cho nàng: “Tiểu thư muốn mời Thược Dược cô nương khám bệnh cho lão phu nhân/”
“Ta tin vào chẩn đoán của Sở đại phu, nhưng Thược Dược còn trẻ tuổi mà có thể ở bên cạnh người có thân phận như vậy, ắt hẳn trình độ cũng không thấp, nói không chừng nàng ấy sẽ có cách khác thì sao?” Hoa Chỉ đứng dậy đi ra bên ngoài hành lang nhìn bầu trời âm u, sắp mưa.
Sau một trận mưa thu, thời tiết bỗng nhiên trở lạnh, khiến bốn đứa trẻ ngã bệnh. Sau khi Sở đại phu đến, Hoa Chỉ cũng không hề yên tâm hơn, ở cái thế giới mà bệnh cảm cũng có thể mất mạng này, Hoa Chỉ không dám lơ là.
Đợi đến khi hầu hạ tổ mẫu uống thuốc xong, Hoa Chỉ nói ra quyết định của mình: “Con muốn mời một tiên sinh dạy võ ạ, tuy Hoa gia đời đời đều chuyên về văn thư, nhưng cơ thể khỏe mạnh cũng là điều tốt, đau bệnh cũng ít hơn.”
“Cách này cũng được, nhưng một nhà chúng ta đều là nữ quyến, không phải ai cũng có thể mời về nhà được. Nếu không phải nhân phẩm của Mục tiên sinh đáng tin cậy, ta cũng chẳng yên tâm để ông ấy đến.”
“Chuyện này con sẽ tìm ngoại tổ phụ giúp đỡ ạ, người được ông ấy nhìn qua hẳn sẽ không kém được.”
Lão phu nhân vẫn không vui lòng, vì suy nghĩ cho danh tiếng nữ quyến của Hoa gia, bà cũng không muốn trong nhà có thêm nam nhân xa lạ nào nữa. Nhưng đề nghị của cháu gái cũng rất có lý.
“Hơn nữa, thuộc hạ bảo vệ căn nhà của chúng ta thực sự quá lỏng lẻo và ít ỏi, con muốn chọn một số người đến học theo, ít nhất là khi cùng con đi đến phía Bắc sẽ không làm liên lụy đến con.”
Lão phu nhân nghe vậy, thì nuốt lời phản đối bên miệng xuống. Nếu như đi phía Bắc, quả thực cần phải có thân thủ tốt một chút, như thế nào thì cũng phải bảo vệ được Chỉ Nhi trên đường đi mới tốt.
“Vậy thì làm phiền ông thông gia rồi.”
Lưu Hương từ bên ngoài đi vào, nói nhỏ bên tai Nghênh Xuân vài câu. Nghênh Xuân hơi gật đầu, đi tới nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Bão Hạ trở về rồi, Thược Dược cô nương đi chung với nàng.”
Cuối cùng cũng đến rồi, Hoa Chỉ dặn dò: “Ngươi đi đón Thược Dược đến đây thay ta.”
“Vâng ạ.”
“Chỉ Nhi, là ban tốt của con sao? Tổ mẫu bệnh tật như vậy cũng không muốn gặp khách, con tự mình đi tiếp đãi là được.”
“Nàng ấy là đại phu ạ.” Hoa Chỉ cũng không giải thích thêm, đối với bệnh tình của lão phu nhân, hai bà cháu đều có chút ăn ý kỳ lạ, ai cũng không nhắc về nó, nhưng cũng biết đối phương có tính toán trong lòng.
Một lát sau đã có tiếng bước chân truyền đến, Hoa Chỉ đứng dậy ra cửa đợi. Thược Dược vẫn ăn mặc như lúc trước, bước vào liền gỡ mũ xuống. Tuy nàng ấy không muốn dọa người khác, nhưng vẫn biết phép tắc cơ bản. Đây là tổ mẫu của bạn nàng ấy, nàng ấy không thể nào che che giấu giấu khiến người không vui được, cho dù nàng ấy biết sau khi mình gỡ mũ xuống sẽ khiến người ta càng thêm chán ghét.
Nha hoàn trong phòng hô lên, tuy lão phu nhân cũng bị dọa giật mình, nhưng trông có vẻ bình thường hơn, rồi nhìn sang người cũng bị dọa giống mình là Tô ma ma. Tô ma ma biết ý, bảo những người thừa trong phòng ra ngoài.
“Tổ mẫu, đây là Thược Dược, người bạn con quen lúc ở trang viên ạ.” Hoa Chỉ giống như không nghe thấy gì cả, kéo tay Thược Dược dịu dàng giới thiệu nàng ấy: “Thược Dược, đây là tổ mẫu của ta, gọi ngươi đến là muốn ngươi khám bệnh cho bà.”
Thược Dược thích thái độ không che đậy này của Hoa Chỉ, chuyện vốn dĩ là như vậy, có gì đáng để che giấu đâu chứ, nói một câu còn phải tính tới tính lui. Bạn của nàng ấy quả nhiên khác với người khác.
Thược Dược vui vẻ nghĩ, vỗ ngực nói: “Cứ để ta lo.”
Lão phu nhân thấy mình đã hơi hiểu được vì sao cô nương mặt bị hủy dung này lại khiến cháu gái nhà mình nhìn bằng con mắt khác. Trong kiểu gia tộc như bọn họ, tính cách này thực sự rất hiếm thấy.
Bà cũng không vì đối phương là một nữ đại phu không biết gốc gác mà cảm thấy không tin tưởng, chủ động đưa cổ tay ra, mỉm cười thân thiện: “Vậy làm phiền nữ đại phu xem qua.”
Cảm xúc của Thược Dược vô cùng vui sướng, thấy bà cười chân thành như vậy nên nàng ấy cũng yêu thích hơn vài phần, nàng ấy ngồi lên chiếc ghế tròn bên giường.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc trên mặt nàng ấy, Hoa Chỉ biết tình hình không ổn, âm thầm ấn nhẹ lên lưng Thược Dược. Thược Dược nâng mắt nhìn nàng, vẻ mặt dần thả lỏng, một lúc sau mới nói: “Nhiều năm trước cơ thể của lão phu nhân từng bị tổn thương đúng chứ?”
Lão phu nhân ngây người, bà căn bản không biết bệnh của mình sẽ liên quan đến chuyện của nhiều năm trước: “Quả thực là có chuyện này, bản thân ta không cẩn thận, đã bị sảy thai tám tháng, dưỡng bệnh suốt hai năm mới thực sự ổn định lại. Có liên quan đến chuyện đó sao?”
“Gốc rễ của bệnh còn ở trong cơ thể, có chất dẫn là lại bộc phát. Có thể cho ta xem đơn thuốc dạo gần đây người dùng được không?”
Hoa Chỉ tiếp lời: “Đơn thuốc ở trong tay Phất Đông, lát nữa ta sẽ bảo nàng đưa ngươi xem. Bệnh này của tổ mẫu có dễ chữa không?”
Không phải vấn đề có chữa được hay không, mà là hỏi có dễ chữa hay không. Thước Dược nghĩ đến ám thị trước đến của bạn mình, bèn giữ lại chút lời nói: “Có một số bệnh thực sự là ở trong lòng chứ không ở cơ thể, tâm trạng tốt thì sẽ không có bệnh nào tìm đến cơ thể cả. Trong lòng lão phu nhân bị ứ đọng, hiển nhiên là do ngày thường có nhiều tâm sự u buồn dẫn đến, chỉ cần lão phu nhân có thể bỏ xuống tâm sự, rồi uống thuốc để điều chỉnh, cơ thể cũng sẽ khỏe lên. Tất cả mọi loại thuốc trên thế gian này đều chữa trị cơ thể, không thể trị được tâm bệnh, vẫn mong lão phu nhân có thể nhìn thoáng một chút.”
Sao bà không muốn nhìn thoáng chứ, nhưng tính cách mấy chục năm nay đã như vậy rồi, há có thể thay đổi dễ dàng được. Lão phu nhân cười khổ: “Ta sẽ cố hết sức mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT