Từ quản gia và Trần Lương đợi ở bên ngoài nhìn thấy cậu thì đồng loạt hành lễ, Hoa Bách Lâm một tay chắp sau lưng, một tay đặt trước bụng, sải bước rời đi. Trông cậu đã bớt đi phần non nớt của thiếu niên, nhiều thêm phần chính chắn.
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy vui thay cho đại cô nương. Mấy ngày này bọn họ cũng nhìn ra được một Lục công tử hoạt bát, dám hành động tuỳ ý trước mặt đại lão gia, mà nay lại trở nên rất ngoan ngoãn trước mặt đại cô nương. Và sự ngoan ngoãn này không phải vì sợ, mà vì kính trọng.
Lưu Hương đứng ngoài cửa mời hai người bước vào.
Trần Lương đi vào chậm hơn Từ quản gia nửa bước, Từ quản gia không vì đại cô nương muốn nâng đỡ một người lên mà cảm thấy ganh tỵ, khoảnh khắc này ông cũng vô cùng thoải mái, suy nghĩ trong lòng cũng càng thêm thông thấu.
Chỉ cần con trai cả Từ Kiệt của ông làm tốt mọi chuyện, sau này đại cô nương nhất định sẽ trọng dụng y, đến cả con trai nhỏ Từ Anh cũng đã lộ mặt trước đại cô nương. Sau này nàng có cần dùng người chắc hẳn sẽ nhớ đến ông, đại cô nương không hề bạc đãi ông, ông nên biết hài lòng rồi.
Nghĩ như vậy, nét mặt ông càng thêm ôn hoà: “Bẩm đại cô nương, căn nhà kia đã bán được rồi, bởi vì bán gấp nên đối phương có hạ chút giá, tiểu nhân tự làm chủ đồng ý rồi, tổng cộng bán được bảy trăm bảy mươi tám lượng bạc.”
Tuy ít hơn dự đoán một chút, nhưng cũng có thể chấp nhận được. Hoa Chỉ nhìn Nghênh Xuân đi tới lấy ngân phiếu và ngân lượng, nói: “Từ quản gia, ngươi cầm ít ngân lượng để giải quyết chuyện tiền lương cho tiên sinh, phải gấp đôi tiền lương lúc trước. Cố gắng chọn tiên sinh tốt nhất trong phạm vi Hoa gia hiện tại có thể chấp nhận được.”
“Vâng ạ.”
“Trần Lương, việc kia làm đến đâu rồi?”
“Bẩm đại cô nương, hai mươi lăm cửa hàng đã mua vào hết rồi ạ. Nhưng lúc trước còn vài tiệm đang buôn bán, cần phải đợi khoảng hai ngày nữa mới có thể dọn đi hết.”
“Một trăm bước đã đi rồi, còn thiếu gì hai bước kia chứ. Nhưng thứ nên chuẩn bị cũng phải chuẩn bị. Ngươi đi đo đạc kích cỡ, trên tường tất cả cửa hàng đều phải dán giấy, bên ngoài cũng quét vôi lại. Biển hiệu ta đã đặt làm rồi, qua hai ngày nữa sẽ có thợ mộc đến làm, ngươi phối hợp với hắn một chút.”
Trần Lương nói chuyện phải cần khoảng hai ngày mới làm xong trước mặt đại cô nương, hắn biết nàng là người thấu tình đạt lý, do dự một lát rồi nói ra ý kiến của mình: “Chi tiêu như vậy có lớn quá không ạ?”
“Kinh doanh thức ăn thì phải nói đến việc vệ sinh sạch sẽ trước. Khi mà cửa hàng khắp con đường đều sạch sẽ ngăn nắp, người khác nhìn vào cũng thấy yên tâm hơn. Lại ngửi thấy mùi thơm thức ăn, đương nhiên sẽ bằng lòng mua một phần để ăn thử. Chỉ cần món ăn của chúng ta thơm ngon, việc làm ăn lâu dài cũng sẽ tốt lên thôi. Số tiền bỏ ra này cũng đáng.”
“Vâng ạ, tiểu nhân hiểu rồi.”
“Từ quản gia, chỗ ta có vài bản vẽ, ngươi cầm đi thương lượng với xưởng thuỷ tinh xem có thể làm ra được không. Nếu như có thể, cùng lắm ta chỉ cho bọn họ nửa tháng thời gian, đợi làm xong những thứ này, cửa hàng mới mở cửa được.”
Bão Hạ cầm bản vẽ đưa cho Từ quản gia. Từ quản gia nhìn một cái, khom người trả lời.
Triều Đại Khánh có thuỷ tinh, nhưng độ trong suốt không được cao, không vào được mắt những quan chức cấp cao, mà người dân nghèo lại chê nó dễ vỡ, khó sử dụng, nên người dùng không nhiều. Vì vậy khi làm hũ đào, Hoa Chỉ đều không xem xét đến bình thuỷ tinh. Dù gì con đường tiêu thụ của hũ sứ cũng nhắm vào những người có tiền, dùng đồ tráng men trông có vẻ cao cấp hơn.”
Nhưng dùng để làm quầy hàng vẫn rất thích hợp, chỉ cần đặt ở trước cửa, khách hàng lại gần cũng có thể nhìn thấy bên trong có những nguyên vật liệu gì, khiền bọn họ cũng hiểu rõ hơn về món mình ăn. Về mặt thẩm mỹ, chất liệu thuỷ tinh cũng đẹp hơn tủ gỗ nhiều.
***
Mở lại lớp học chính là chuyện lớn của Hoa gia, từ sáng sớm lão phu nhân đã sắp xếp ổn thoả, được Hoa Chỉ dìu ra tiền viện, mấy người con dâu cũng đến, chỉ là cách hơi xa mà thôi.
Nếu nam nhân của Hoa gia còn ở đây, chuyện này sẽ chẳng cần đến nhóm nữ quyến bọn họ ra mặt, bởi vì như vậy rất không hợp lễ nghi. Nhưng hiện giờ tình hình đặc biệt, lão phu nhân cũng không câu nệ những thứ này nữa.
Hoa Bách Lâm dẫn theo hai mươi bốn huynh đệ dòng chính và dòng chi đứng ở hàng đầu, cơ thể đứng thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị. Cậu muốn quay đầu nhìn tỷ tỷ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hiện giờ cậu là tấm gương cho các đệ đệ, phải làm tốt mới được.
“Tiên sinh, mời người vào bên trong.”
Mục tiên sinh cũng không ngờ Hoa gia sẽ hoan nghênh ông một cách trịnh trọng như vậy. Ông đi ra từ tấm bình phong thì nhìn thấy trong viện đứng đầy người này, bước chân bỗng dừng lại.
Hoa Bách Lâm làm mẫu để các đệ đệ hành lễ theo: “Học sinh bái kiến Mục tiên sinh.”
Con cháu của Hoa gia cũng khom người xuống.
Mục tiên sinh vội vàng lên trước đỡ cậu dậy: “Cũng đâu phải lần đầu gặp mặt, hành lễ nhiều như vậy làm gì, mau đứng lên hết đi.”
“Tiên sinh xứng đáng ạ.”
Nhìn cậu học trò ngày thường quậy phá nhất này chỉ mới một thời gian ngắn ngủi đã trưởng thành không ít, Mục tiên sinh cảm khái, đồng thời đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người biết được tin ông đồng ý lời mời dạy học của lão phu nhân rất nhiều, ai nấy cũng đều khuyên ông nên suy nghĩ cho kỹ. Tuy bọn họ đều có lòng riêng, có người càng không hy vọng chuyện này khiến bọn họ trông càng thêm khó coi, nhưng có một số lời quả thật rất có đạo lý.
Một trong những điều khiến ông không hề lung lay với quyết định của mình chính là thái độ ham học của đám công tử Hoa gia. Cho dù Hoa Bách Lâm không hề muốn đến lớp học, nhưng trước giờ bài tập ông giao cho, cậu đều làm rất cẩn thận, không hề qua loa. Dù con cháu Hoa gia có số mệnh không được tốt, cũng không hề cam chịu, có mâu thuẫn và xung đột nhỏ là chuyện khó tránh khỏi, nhưng nói đến thái độ ham học thì bọn họ có thể trở thành khuôn mẫu của các nhà khác.
Có tấm gương là lão thái gia, nếp sống của Hoa gia vô cùng chính trực. Giờ đây Hoa gia gặp nạn, ông không tin Hoa gia sẽ thật sự lụi bại, không tin không một ai trong đám con cháu của Hoa gia có bản lãnh giúp Hoa gia trở mình. Trước khi đến ông có hơi lo lắng, nhưng hiện giờ khi nhìn thấy những ánh mắt kiên nghị của đám trẻ này, ông yên tâm rồi.
Hơn nữa, lão thái gia có ơn với ông, nếu lúc này ông bỏ đi chẳng phải lãng phí bao nhiêu năm đọc sách Thánh Hiền của mình sao? Ông vỗ vai Hoa Bách Lâm, rồi đi về phía lão phu nhân, ông còn chưa khom lưng, đã thấy đối phương khuỵ gối hành lễ trước rồi, nữ quyến phía sau cũng hành lễ theo bà. Ông vội vàng tránh đi: “Lão phu nhân đang làm gì thế, sao tại hạ có thể nhận được.”
“Tiên sinh có phẩm hạnh thanh cao, đương nhiên là nhận được.” Lão phu nhân đứng thẳng người: “Sau này con cháu của Hoa gia phải làm phiền tiên sinh rồi.”
“Tại hạ nhất định sẽ dốc hết sức mình.” Ông biết chuyện này sẽ không dễ dàng, trước khi đến đây ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Trước đây lớp học của Hoa gia có tổng cộng mười bốn tiên sinh, ông có sở trường về lịch sử thì sẽ dạy về nó, những thứ khác tự có người dạy. Nhưng hiện giờ một mình ông phải gánh vác hết toàn bộ.”
“Cũng không dám để một mình tiên sinh phải vất vả, vẫn còn một tiên sinh nữa, nhưng phải một thời gian nữa mới đến được.” Lão phu nhân nhìn cháu gái bên cạnh: “Cho đến lúc đó, Chỉ Nhi sẽ tạm thời dạy thay tiên sinh đấy.”
Mục tiên sinh nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn về phía Hoa Chỉ. Ông ở Hoa gia bốn năm, nhưng rất ít khi gặp được nữ quyến của Hoa gia. Ông biết đến đại cô nương là vì nàng là tỷ tỷ ruột của Hoa Bách Lâm, nghe nói tình cảm của hai tỷ đệ rất thân thiết. Nếu đổi lại là nhị cô nương, tam cô nương, ông sẽ không ngạc nhiên như thế, dù gì hai người này cũng nổi tiếng tài hoa. Còn đại cô nương này, trước giờ ông chưa nghe qua nàng có tài năng ở mặt này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT