So với sức tấn công quá yếu của cây trâm thì đương nhiên là dao sẽ tốt hơn.

Nhưng suy cho cùng nàng vẫn thiếu đi sự rèn luyện, chỉ cách mục tiêu là động mạch chủ trên cổ đối phương một tấc.Nam nhân chặn máu tuôn không ngừng trên cổ giận dữ vô cùng, hắn ta rút cây trâm ra, nhìn thoáng qua rồi ném xuống đất, tức đến bật cười: "Hoa gia dạy dỗ nữ nhi thật tốt, không tồi, đủ to gan!"Tới lúc này hắn ta hiểu rõ việc chủ tớ các nàng thắp đèn, đi từ trong phòng ra ngoài đã có chuẩn bị từ trước, thế mà bản thân hắn ta lại như thuyền sa cống ngầm."Ngươi cho rằng chỉ với thủ đoạn này của ngươi là có thể thoát được sao?" Nam nhân mặt đầy hung tợn, từng bước đến gần Hoa Chỉ.Hoa Chỉ lùi về sau một bước, dẫn hắn ta tới trong viện.Khi không nhìn thấy chính diện của hắn ta, nàng đoán tên đó đã bị thương, quả nhiên là như thế.Nước mưa gây trở ngại tầm mắt của nàng nhưng nó càng làm nam nhân kia mất máu nhanh hơn.

Chỉ cần nàng kéo dài lâu một chút, chờ đến khi đối phương sức lực hắn ta giảm sút thì nàng sẽ kêu vài ba hộ vệ đến hỗ trợ, chưa chắc sẽ không giải quyết được hắn ta.Nhưng trước đó nàng phải đảm bảo bản thân còn sống đã.Nam nhân nhanh chóng tấn công tới, nàng không dám đấu chính diện cùng hắn, càng không dám đón nhận những cú tấn công từ hắn.Nàng đỡ không nổi.Phải nghĩ biện pháp làm rơi con dao trong tay đối phương, nàng từng học tấn công người khác ở cự ly gần, phải tiến đến gần mới có thể dùng được.

Nhưng sức lực của nàng suy yếu, tấn công một lần đã là cực hạn rồi, còn là dưới tình huống nàng phải trả giá bằng tính mạng nữa.Nhưng hiển nhiên là đối phương không có ý định cho nàng thêm cơ hội sống lâu hơn một lát, nàng có lui nhanh cũng không nhanh bằng đòn tấn công của hắn, mỗi một lần dao găm đánh đến đều có ý muốn lấy mạng nàng.Hoa Chỉ mỗi lần tiếp chiêu đều dùng toàn bộ sức lực, hô hấp rất nhanh đã trở nên nặng nề.Thân thể này chưa từng được tiếp thu huấn luyện nên sức lực không đủ, tay chân cũng không theo kịp mệnh lệnh của bộ não.

Khi dao găm cắt vào cánh tay mình, nàng hạ quyết tâm, liều mạng chịu bị thương lần nữa để chủ động ra tay đánh tới mặt hắn.

Vào lúc đối phương theo bản năng dùng dao găm đỡ đòn, một tay khác của nàng đã lấy ra chiếc trâm bạc được cất giấu dùng hết sức đâm vào miệng vết thương ở hông bắn ta, nam nhân lập tức kêu lên thảm thiết.Vẫn chưa kết thúc, Hoa Chỉ đột nhiên rút lại tấn công, con dao cũng cắm thẳng vào miệng vết thương của đối phương, rồi xoay tròn.

Cùng lúc bị tấn công, dao găm của nam nhân rơi xuống vai nàng, nếu nàng không phản ứng nhanh, di chuyển kịp thời thì dao găm này đã cắm trên yết hầu nàng rồi.Cho dù là vậy thì khi lùi về nàng không quên rút con dao ra, còn dao găm của đối phương lại rơi vào người nàng, cuối cùng trong tay nam nhân không còn vũ khí nữa.Trước nay nàng đối xử với chính mình rất tàn nhẫn, nhân lúc nam nhân chưa hồi phục lại đã vo tròn vạt áo rồi nhét vào miệng, nàng dùng sức rút mạnh dao găm trên người ra, máu văng khắp nơi.Rõ ràng đau đến toàn thân đều phát run nhưng dường như không chút ảnh hưởng gì đến nàng, một tay cầm dao một tay cầm dao găm tấn công về phía tên nam nhân.

Hắn ta lăn hai vòng rồi nhanh chóng đứng lên, nhìn Hoa Chỉ với ánh mắt tàn nhẫn đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.Hoa Chỉ tiếp tục tấn công, nàng không thể ngừng lại, nàng sợ khi mình dừng lại thì nàng sẽ ngã xuống.Nam nhân cong người xuống giống như một cây cung đang dùng sức chờ phát công.

Hoa Chỉ biết mình đã xem thường hắn ta, xem thường sức bền của hắn.

Có lẽ, hôm nay nàng sẽ nằm xuống ở nơi này.Nhưng cho dù chết nàng cũng muốn đối phương phải trả giá đắt, chỉ cần cho hắn ta thêm một đòn thật mạnh thì bọn người Ngô Đại có thể đánh lại hắn.Nhóm người Bão Hạ vốn có tính tình bảo vệ chủ nhân, hôm nay lại thêm ơn cứu mạng nên về sau chắc chắn các nàng sẽ bảo vệ tốt cho Bách Lâm.

Hiện tại điều nàng bận tâ m đến cũng chỉ có Bách Lâm mà thôi.Chỉ là......!xin lỗi tổ phụ.Ôm lấy quyết tâm phải chết, tốc độ của Hoa Chỉ nhanh hơn, nhưng vì năng lực cách xa nhau nên nàng vẫn bị đá văng ra ngoài.Dù là vậy thì nàng vẫn nắm chặt lấy hai con dao không buông.Nam nhân tàn nhẫn nhếch môi đi về phía Hoa Chỉ, nhìn thấy đối phương muốn đứng lên lại không sao bò dậy được, thì hớn hở như uống phải thuốc hưng phấn vậy."Tiểu thư!"Bọn nha hoàn khóc lóc muốn chạy đến, đám người Ngô Đại chắn ở trước mặt đẩy các nàng trở về.

Mấy người họ nhìn nhau một cái, tiện tay lấy cây gậy làm vũ khí đi tới.Bọn họ ăn cơm của Hoa gia, dù trong lòng vẫn có chút sợ hãi nhưng làm gì có đạo lý tiểu thư Hoa gia ở phía trước liều mạng còn bọn họ làm hộ vệ lại núp ở phía sau được.Dẫu sao nếu bọn họ chết ở nơi này, Hoa gia sẽ không bạc đãi già trẻ trong nhà.

Nếu tiểu thư Hoa gia chết còn bọn họ lại không hề tổn thường, bọn họ không thể tưởng tượng được thứ chờ đợi bọn họ sẽ là gì.Trong lòng chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết thì ba người giống như có thêm tự tin, bước chân đi nhanh hơn, muốn ngăn kẻ xấu lại.Nhưng có thứ còn nhanh hơn cả bọn họ, chính là mũi tên xé gió bay đến.Mũi tên bắn xuyên người tên nam nhân khi hắn ta chỉ còn cách Hoa Chỉ ba bước nữa, sức lực mạnh mẽ khiến kẻ xấu liên tục lui về sau mấy bước sau đó ngã ngồi trên đất.Một nhóm người mặc áo và đội mũ rơm, mặt chùm khăn đen lặng lẽ đi vào trong viện, trong tay người nam nhân dẫn đầu có cầm một cây cung, hiển nhiên mũi tên ban nãy chính là hắn b ắn ra.Sắc mặt kẻ xấu thay đổi nhanh chóng, bò dậy muốn chạy thì một cây roi dài như có sinh mệnh đánh tới chỗ hắn, quấn lấy hắn ta hung hăng nện trên mặt đất, nam nhân kêu lên thảm thiết, cảm thấy cây trâm ở miệng vết thương kia hoàn toàn đóng vào trong người mình.Ba người Ngô Đại nhân cơ hội đến bên người Hoa Chỉ, vây quanh nàng, cảnh giác nhìn đám người đột nhiên xuất hiện này.Đám người Bão Hạ cũng chẳng quan tâm được nhiều nữa.

Chỉ muốn xuyên qua đám người mặc áo đen chạy đến chỗ tiểu thư, hiện giờ trong lòng các nàng chỉ có một suy nghĩ.

Cho dù có phải chết thì các nàng cũng muốn chết trước tiểu thư!Đám người mặc áo đen không có mệnh lệnh đương nhiên sẽ không cho người qua đó.

Bọn họ không một động tác dư thừa, chỉ cần duỗi tay đã khiến các nàng không thể làm gì được.Bão Hạ quỳ mạnh xuống, không ngừng dập đầu: "Xin hãy cho bọn ta qua đó, cầu xin các ngươi."Các nha hoàn khác cũng dập theo, âm thanh ấy đến cả tiếng mưa cũng không cách nào che được.Nhưng đám người mặc áo đen chỉ im lặng, không hề nhúc nhích.Người dẫn đầu ném cây cung, đi về phía Hoa Chỉ, ba người Ngô Đại muốn ngăn cản nhưng đã bị một cú đá của hắn hất văng, nhìn về phía nữ nhân đang miễn cưỡng ngồi dậy.Mái tóc ướt đẫm phủ trên người, quần áo đã nhuốm máu và nước mưa thành màu hồng loang lổ, khuôn mặt trắng bệch.

Rõ ràng nàng đã hết sức chịu đựng, tay cầm dao găm cũng đang phát run nhưng giữ chặt lấy nó để trước ngực.

Hắn tin rằng chỉ cần mình động đậy một chút, nàng sẽ liều chết đánh đến cùng.Vì thế hắn không đến gần, lấy trong ngực ra hai bình sứ ném trên mặt đất, không nói lời nào đã dẫn tất cả người rời đi.Bão Hạ vội vàng chạy đến, nước mắt và nước mưa trộn lẫn với nhau chảy xuống mặt, nàng ấy và Niệm Thu mỗi người một bên dìu tiểu thư về phòng.Phất Đông ngồi dưới đất mãi vẫn chưa đứng lên được, Lưu Hương vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng ấy."Đến phòng bếp, dìu ta đến phòng bếp." Giọng nói Phất Đông nghẹn ngào: "Những người khác đi thay quần áo trước đi, lát nữa chỗ tiểu thư sẽ cần các người đến hầu hạ.""Vâng.”Bão Hạ và Niệm Thu vừa khóc vừa giúp tiểu thư thay quần áo, nhìn ba miệng vết thương máu chảy đầm đìa, nước mắt các nàng rơi càng thêm lợi hại..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play