Trần Y Y và Hách Thiên song song nhau đi dưới ánh đèn lờ mờ ngoài sân vườn,Hách Thiên để ý đến sắc thái khó chịu trên mặt cô ấy vẫn chẳng vơi đi,Hách Thiên bắt đầu đánh bay sự im lặng bằng những câu hỏi của anh ấy.

"Người ta hay nói,ngày nghỉ cái gì,đêm sẽ mơ thấy cái đó.Nếu đã không tốt thì đừng nghỉ tới nữa,thả lòng đi. "

Trần Y Y đi vài bước,rồi bệt xuống thềm nhà,dựa đầu vào cột nhìn xa xăm nói

"Câu nói đó không thể áp dụng trên người tôi, đó là chuyên tôi muốn quên đi nhất thì làm gì nghỉ tới nó chứ?!"

Hách Thiên cũng tùng bước,bước tới ngồi xuống,anh ấy khoảnh tay để trên đầu gối,lưng hơi khom nhìn theo hướng mà Trần Y Y đang nhìn khẽ khẽ nói.

" Nếu vậy,mỗi ngày làm nhiều chuyện một chút đừng để có thời gian để vấn đề đó xuất hiện trong đầu cô nữa "

Trần Y Y xoay đầu nhìn Hách Thiên cười

"Sếp à! nếu vậy tôi sẽ chết vì mệt đó."

Hách Thiên nói: "Tôi đâu bảo em cắm đầu làm việc cho tôi, ý tôi là bảo cô đi chơi,tụ tập cùng bạn bè hoặc là buổi tối ra ngoài chạy bộ,nếu không muốn ra ngoài thì trước khi ngủ có thể tập một vài động tác tại nhà sẽ giúp cô dễ ngủ hơn đấy!."

"Tôi rất lười vận động,bình thường rãnh thì ở nhà nghịch điện thoại hoặc xem tivi, nhưng dì có làm gì thì nó cũng không hoàn toàn biến mất trong đầu tôi "

Nói tới đây Trần Y Y nhắm mắt,đôi lông mày nhíu lại "Tôi rất khó chịu ".

Hách Thiên ngồi bên cạch nhìn chằm chằm Trần Y Y,hình như cô ấy rất thống khổ,anh vô thức đưa tay lên như muốn làm gì đó, ngoài trời đêm gió hiu hiu thổi qua một lá cây bay theo chiều gió,rơi xuống tay phải của Hách Thiên,dường như anh cảm nhận được chút biến động này,bừng tỉnh rụt tay về,đổi tư thế ngồi thành hai tay đưa ra sau chóng xuống đất,ngửa đầu lên trời nhìn những ngôi sau đang lấp lánh nói.

" Vậy thì không nói chuyện đó nữa,nói cái khác đi "

Trần Y Y vẫn như cũ nhắm mắt tựa đầu vào cây cột bên trái,dùng giọng khàn nhẹ trả lời "Tôi không biết phải nói cái gì "

"Vậy...để tôi kể cho cô nghe..một cậu chuyện tỉnh cảm,có muốn nghe không?"- Hách Thiên cũng không đổi tư thế,vẫn nhìn lên trời

Trần Y Y chỉ "Ừ " một tiếng rồi im lặng ngồi nghe Hách Thiên kể chuyện.

Câu chuyện kể về một cặp sinh viên nam nữ yêu nhau sâu đậm, giống như cốt truyện trong tiểu thuyết,nam chính trong câu chuyện là con nhà giàu,nữ chính là một cô gái nghèo,thông minh,cả hai yêu nhau trong những năm học đại học,nắm tay cùng tiến trong việc học tập,nhận được không ít giải thưởng,được mọi người trong trường ngưỡng mộ,cả hai cũng đã từng hứa hẹn không ít trong tương lai bao gồm kết hôn.

Hách Thiên nghiêm túc kể toàn bộ câu chuyện tình cảm đó cho Trần Y Y nghe nhưng anh không biết người ngồi bên cạnh chỉ nghe đến đoạn hai người hứa hẹn nhau thì đã chìm vào giấc ngủ.

Hách Thiên vẫn tiếp tục kể đến cuối rồi mới quay đầu nhìn Trần Y Y,lúc này mới phát hiện cô đã ngủ,anh phì cười một tiếng rồi ôm cô ấy đi vào nhà đi thẳng lên phòng ngủ,đắp chăn cẩn thận cho cô ấy,xoay người tắt đèn rồi rời đi.

Sáng hôm sau.

Trần Y Y tỉnh dậy trong sự ngỡ ngàng.

Cái gì vậy,hôm qua mình về phòng thế nào?

Không nhớ trở về thế nào hết!.

Trần Y Y vò đầu,bứt tóc cố nhớ lại chuyện tối qua.

Chẳng lẽ Hách tổng đã đưa mình về?

Trần Y Y đầu óc suy nghĩ không thôi, đi ra khỏi phòng được người giúp việc trả lại bộ đồ của cô mặc lúc đến.

Thay xong đồ,Trần Y Y xuống lầu đi thẳng đến bàn ăn, ăn phần thức ăn đã được chuẩn bị sẵn cho cô.

Trần Y Y hơi mất tự nhiên khi trông thấy người đàn ông đang ngồi trước mặt,cô xơi xơi thức ăn trong đĩa,hành động nhỏ này của cô nhanh chóng rơi vào tầm mắt người đàn ông ngồi đối diện,Hách Thiên hỏi.

"Sao vậy không hợp khẩu vị à?"

Trần Y Y bị giọng nói đầy dịu dàng này thức tỉnh,cô dừng xơi thức ăn nhưng không có ngẩn đầu lên,nhẹ giọng nói.

"Cảm ơn anh hôm qua đã đưa tôi về phòng "

Hách Thiên nghe vậy khẽ cười rồi đưa một miếng thức ăn lên miệng mình,nhìn Trâng Y Y hỏi.

"Chỉ vậy mà cô ăn không ngon à?"

Trần Y Y nghe thế liền ngẩn đầu lên.

"Hả?"

" Không phải,đồ ăn rất ngon,tôi rất thích!"

Hách Thiên vẫn giữ nụ cười trên miệng,tiếp tục nói.

"Nãy giờ tôi có thấy cô ăn miếng nào đâu,mà cô biết ngon thế?"

Trần Y Y nhanh chóng biện minh.

" Có mà,là do sếp không thấy đấy!"

Sau hôm đó Trần Y Y làm những công việc lặt vặt trong một tháng sau đó mới bắt đầu được giao các công việc của công ty cho cô làm,mới đầu là các dự án nhỏ sau đó là các công việc có tầm quan trọng hơn nhưng vị trí làm chân chạy vặt cho Hách tổng của cô vẫn không thay đổi,dần dần mối quan hệ của cô và Hách Thiên cùng các người bạn của Hách Thiên thân thiết hơn,như thư kí Hứa An,bác sĩ Chứ Khải và cả Kiều Minh ca sĩ nổi tiếng hiện tại,tùy với Kiều Minh không thân lắm nhưng cũng chạm mặt nói chuyện vài ba lần,với một người nổi bật như vậy để lại gần đã khó rồi,huống chi là được nói chuyện mấy lần. Nhưng đó không biết nên gọi là phúc hay hoạ của Trần Y Y,tất cả mọi người trong công ty đều dùng ánh mắt nữa thán phục,nữa đố kị nhìn cô ấy, thán phục năng lực làm việc của cô ấy,cũng đố kị cô ấy chỉ hơn nữa năm mà đã thân với Hách tổng thân với nhiều người đàn ông tài giỏi như vậy trong khi đó họ cố gắng làm lụng mấy năm trời cũng chẳng giám nhìn thẳng tổng tài của bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play