Mộ Tư Nguyệt bị bá phụ, bá  của mình kéo vào phòng, phanh rầm một tiếng, phòng đóng chặt lại, Mộ Tư Nguyệt nặng nề vỗ cánh cửa, nhưng không ai để ý tới cô.

* * * Một tuần, Mộ Tư Nguyệt bị giam giữ trong phòng suốt một tuần.

Tần Tương mỗi ngày ba bữa đưa nước đưa cơm cho cô, nhưng Mộ Tư Nguyệt không chịu ăn, sức khỏe của cô ngày càng tồi tệ. Tần Tương nhìn cô như thế trong lòng cảm thấy rất đau khổ, nhưng không thể làm gì được.

"Tư Nguyệt không muốn kết hôn với Trần Cường, xin  trả lại tiền lễ cho đối phương." Tần Tương tìm đến Hướng Văn thấp giọng nói.

Bà Mộ có ơn đối với Tần Tương, Hướng Văn luôn coi Tần Tương như một người hầu. "Tiền và nhà ấy phải để cho Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết muốn có tiền và nhà để đính hôn với người giàu có. Tất nhiên, chúng ta cũng không thể quá keo kiệt"

Tần Tương chỉ biết cúi đầu bị Hướng Văn giáo huấn một trận, cũng không dám phản bác.

Đến khuya, trời mưa rất to, nước mưa bàng bạc ào ào đập cửa sổ thủy tinh, một bóng đen lặng lẽ đi tới trước cửa phòng Mộ Tư Nguyệt.

"Tư Nguyệt, hãy nhanh chóng đi ra khỏi đây. Mau!"

Mộ Tư Nguyệt đã không ăn bất cứ thứ gì trong một tuần. Thân thể dần yếu đuối đi. Tần Tương nhét thẻ ngân hàng vào tay cô. Cô ngay lập tức hiểu rằng Tần Tương muốn giúp cô trốn thoát.

"Có 10.000 nhân dân tệ trong thẻ này. Tư Nguyệt, dì từng là quản gia của cha con. Cha của con đã yêu cầu dì bảo vệ con. Đừng cảm thấy tội lỗi về quá khứ, đừng nghe bà của con nói, cha con rất yêu con mới có thể sẵn sàng lao vào đám cháy để cứu con. Ra khỏi đây, mau..."

Mộ Tư Nguyệt nghe tần tương nói, trong đáy mắt nổi lên lệ quang, nhìn ra ngoài cửa sổ sấm chớp, nắm chặt thẻ ngân hàng trên tay, ôm chặt Tần Tương. "Dì Tương, sau này con kiếm được tiền, nhất định sẽ quay về tìm dì.."

Tần Tương không nhịn được bật khóc, giục, "Nhanh lên."

"Tần Tương, bà thật to gan, bà dám thả cô ta đi!" Đột nhiên, một giọng nữ sắc bén vang lên trong nhà, Hướng Văn đột nhiên bật đèn trong nhà và vội vàng đuổi theo.

"Mộ Tư Nguyệt, dừng lại! Dừng lại ngay, không cho phép chạy trốn!"

Mưa ngày càng nặng hạt và gió rất dữ dội, như một cơn bão, thổi tung quần áo của Mộ Tư Nguyệt, mái tóc dài của cô ướt và lộn xộn, cô hoảng loạn chạy..

Do mưa lớn, xe chạy trên đường cái cũng giảm dần tốc độ.

* * *

"Tháng tới, em họ của con đính hôn, con nhất định phải tham gia." Người đàn ông đang ngồi trong chiếc Maybach quý giá, cầm điện thoại di động một cách thờ ơ, lắng nghe giọng nói già nua trên điện thoại di động.

"Tề Duệ! Con có đang nghe ta nói không!" Ông mắng một cách giận dữ ở đầu kia của điện thoại.

"Hừ." Anh nhắm mắt lại và khịt mũi, giọng khẽ nói rằng anh vẫn đang nghe.

"Em họ của con đã đính hôn, khi nào con mới kết hôn đây!" Giọng nói lớn của ông đầy giận dữ, nghĩ tới việc này ông liền tức điên lên rồi.

Anh dường như không nghe thấy câu hỏi của ông, im lặng và lờ đi, khuôn mặt của ông ngày càng thối hơn, "Tề Duệ! Con không để ta vào mắt đúng không!"

"Sang năm rồi tính." Tề Duệ liếc nhìn cơn mưa lớn trút lên cửa sổ và thản nhiên trả lời.

"Năm tới! Năm nào cũng là năm tới, Hỗn đản, ta đã giục con kết hôn từ năm 22 tuổi, đến bây giờ đã được năm năm. Con còn muốn kéo dài thời gian đến bao giờ, không được, con phải kết hôn ngay, trong, năm, nay!"

Ông Tề hét lên giận dữ, "Hỗn đản, con có phải muốn chọc giận ta đến chết không? Con có biết bệnh bẩm sinh của con..."

"Bệnh của con..." Đôi môi mỏng của Tề Duệ khinh bỉ và chế nhạo. "Ông nội, ông lo lắng rằng con sẽ chết khi chưa có người thừa kế đúng không? Tập đoàn sẽ bị cô cô và  cướp mất?"

Anh lười biếng tùy tiện gõ nhẹ cửa sổ xe, giống như là phát hiện chuyện gì thú vị, nhìn vào bóng người chạy bên phía cửa sổ bên phải.

Tề Duệ ngữ khí lạnh như băng, không chút để ý bổ sung một câu, "Tập đoàn không phải là thứ họ muốn là có, còn phải xem bọn họ có năng lực như vậy hay không, nếu không sẽ chống đỡ chết..."

Tề lão gia mỗi lần cùng cháu đích tôn thảo luận vấn đề người thừa kế, đều sẽ bị Tề Duệ làm cho tức giận đến mạch máu muốn nổ tung, Tề  căn bản cũng không có đem việc này để ở trong lòng.

"Ta nói những tên ăn chơi trác táng bên ngoài cả ngày đi ra ngoài chơi, 16 tuổi liền nháo nữ nhân mang thai đến cửa đòi nợ, sao ngươi không học người ta!" Tề lão gia hận rèn sắt không thành thép mà thấp giọng mắng, tức giận có chút nói năng lộn xộn.

Tề Duệ sững người một lúc, cư nhiên bảo  đi ra ngoài tìm nữ nhân lung tung, gia gia muốn cháu nội đến điên rồi?

Hừ!

Ngay sau đó, chiếc xe đột nhiên phanh gấp, Tề Duệ cúp điện thoại và ngước nhìn tài xế.

Tài xế khiếp đảm cúi đầu, cung kính nói với anh một câu, "Duệ thiếu, có một nữ nhân đột nhiên băng ..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play