Diệp Tư Duệ ngồi vào bàn, mở cuốn sổ nhật ký viết vào đó vài dòng.
“Tôi phát hiện ra tình cảm của tôi dành cho anh ấy không còn là rung động bình thường nữa. Tôi thật sự yêu thích con người này, nhưng phải làm sao đây? Tôi chưa tỏ tình được với anh ấy.”
Cô nằm lên chiếc giường, trùm chăn ngủ.
Veronica nằm dưới chân cô, đôi mắt to tròn màu xanh nhìn cô, cái đuôi khẽ phe phẩy rồi ngoan ngoãn im lặng, đôi mắt lim dim.
Tối đó, Diệp Tư Duệ mơ.
Trong giấc mơ, cô thấy cô đã tỏ tình với anh thành công rồi.
Một giấc mơ không tệ.
“Lâm Thu Thu, cô còn chưa tỉnh ngủ hả? Khách đang gọi đồ uống kìa!”
Diệp Tư Duệ giật mình thiếu chút nữa là thốt lên. Bốn người khách đang nhìn chằm chằm về phía cô.
Cô vội vàng đi đến bàn của họ, rối rít nói: “Xin lỗi mọi người nhiều! Do tôi hơi mất tập trung.”
Dương Lâm Lâm thở dài. Tình trạng này của Diệp Tư Duệ đã xảy ra được một thời gian rồi, từ sau Tết thì phải. Cô thầm nghĩ: “Không biết cô đã gặp chuyện gì mà cứ như người trên mây vậy?”
Diệp Tư Duệ đi vào, nói: “Họ gọi hai cốc trà chanh, một cốc cà phê và một cốc nước ép dứa.” Dương Lâm Lâm “Ờ” một tiếng, nhanh chóng làm ngay để Diệp Tư Duệ bưng ra. May mà khách hàng không phàn nàn về việc phục vụ chậm trễ, cũng có thể do Diệp Tư Duệ xin lỗi quá chân thành.
“Mà này, mấy nay cô gặp phải chuyện gì sao? Cứ như người mất hồn ấy.”
“A, vậy sao?”
“Ôi trời!” Dương Lâm Lâm vừa pha đồ uống vừa nói: “Nếu có chuyện gì thì cô có thể chia sẻ ra, như vậy sẽ nhẹ nhõm hơn, mà nếu chuyện đó đơn giản thì tôi cũng có thể giúp được cô.”
“Cảm ơn cô.” Diệp Tư Duệ chần chừ rồi nói: “Cô có biết… nên tỏ tình với một người như thế nào không?”
Dương Lâm Lâm tí nữa thì làm rơi cốc xuống sàn.
Cái gì? Tỏ tình? Cô có nghe nhầm không?
“Trời ơi trời ơi trời ơi!”
Diệp Tư Duệ nghe Dương Lâm Lâm lẩm bẩm, cho rằng là vì cô ấy sốc liền nói: “Nhìn tôi giống như không thể yêu đương sao?” Dương Lâm Lâm lắc đầu: “Không phải vậy. Ngược lại là tôi, tôi chưa bao giờ yêu đương cả.”
“…”
“Đừng có nhìn tôi như vậy! Không yêu đương là lỗi của tôi sao?”
Diệp Tư Duệ gật gù rồi chán nản: “Thế là hết cách rồi sao?” Dương Lâm Lâm nghĩ ngợi rồi đáp: “Không đâu, chắc chắn vẫn còn cách mà. Nếu anh ta thật sự yêu cô thì dù thế nào cũng sẽ đáp lại lời tỏ tình của cô thôi.”
“Nếu vậy thì cần gì tôi tỏ tình nữa…” Diệp Tư Duệ thật sự muốn suy sụp.
“Ây da, nếu như cô muốn tỏ tình với một người con trai thì đơn giản!”
Diệp Tư Duệ giật thon thót ngảnh lại nhìn. Lý Xuyên hí ha hí hửng đứng sau cô từ bao giờ, vô cùng muốn được gia nhập cuộc trò chuyện. Anh thấy cô giật mình mà buồn cười nói: “Bình tĩnh thôi nào, không có gì phải giật mình hết.”
“Lý Xuyên! Cậu là cái đồ chết giẫm!” Dương Lâm Lâm mắng tới tấp anh. Không phải có mình Diệp Tư Duệ giật mình đâu, cô còn giật mình hơn. Cái tên khùng này…
Lý Xuyên hất cằm với Dương Lâm Lâm: “Lý đại nhân ta không thèm chấp ngươi!”, rồi nố với Diệp Tư Duệ: “Cô muốn tỏ tình á hả? Hỏi Dương Lâm Lâm không có tác dụng gì đâu. Hỏi tôi này, tôi biết kha khá đấy! Kinh nghiệm yêu đương của tôi đảm bảo dày hơn cái mặt của Dương Lâm Lâm.”
“Cậu thì hay rồi! Cút giúp tôi cái!”
Diệp Tư Duệ cản họ lại: “Hai người, đang trong giờ làm việc đấy! Khách hàng nhìn thấy chúng ta như vậy là mất hình tượng lắm!” Cuối cùng, cả hai đành miễn cưỡng đình chiến.
Lý Xuyên vẫn không chịu buông tha cho Diệp Tư Duệ, nói: “Cô đang muốn tỏ tình với ai? Người đó nhứ thế nào? Tôi đảm bảo sẽ giúp cô tán đổ người đó.” Diệp Tư Duệ nghe mấy lời ba hoa này mà có chút nghi ngờ, nhưng vẫn muốn thử xem.
“Ờm… Anh ấy hơi trầm tính một chút, mặc dù tính cách hơi lập dị nhưng mà bình thường cũng khá tốt với mọi người…”
“Ồ ồ, khó đây…”
Lý Xuyên xoa cằm nghĩ ngợi, rồi nói: “Mấy người này vô cùng nhạy cảm, mặt mỏng nữa. Nếu mà muốn người đó chấp nhận tình cảm của cô thì không còn cách nào khác mưa dầm thấm lâu, mặt dày đeo bám.”
“Sao nghe như làm phiền vậy?” Dương Lâm Lâm thấy không ổn lắm. Lý Xuyên hừ một tiếng: “Biết cái gì mà nói! Đây là tản tỉnh, không phải làm phiền.” Anh nhìn Diệp Tư Duệ nói tiếp: “Cô đừng nản lòng nếu bị từ chối. Vốn dĩ mấy người được tán tỉnh thường có cái kiêu, vậy nên mới từ chối để thử lòng cô đó. Thử nghĩ mà xem, một cô gái đáng yêu như cô thì sao anh ta lại không thích, trừ khi anh ta yêu người khác hoặc không được.”
“Không được gì?” Dương Lâm Lâm hỏi. Lý Xuyên không trả lời, chỉ xua tay nói với Diệp Tư Duệ: “Vậy nhé! Tôi tin cô sẽ thành công mà. Con trai cũng thích mấy thứ lãng mạn như các cô gái đấy, chỉ là ngại nên không dám nói ra thôi.”
Hình như cũng đúng nhỉ?
Diệp Tư Duệ ngẫm nghĩ, rồi quyết định tối nay sẽ thử một chút.
Lần này chắc chắn là sẽ tỏ tình được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT