Dương Lâm Lâm chống cằm than thở: “A Nghị đi học lại rồi, không có cậu ấy ở quán chán quá!” Lý Xuyên vừa lau cửa kính vừa huýt sáo. Nhưng Dương Lâm Lâm lại quát: “Ồn ào ít thôi!” Lý Xuyên đáp: “Tôi đang làm cho quán có không khí đó, cậu còn quát tôi?” Diệp Tư Duệ không để ý đến hai người họ. Buổi chiều quán có hơi vắng khách, vì thế nhân viên của quán cũng chỉ biết ngồi buồn chán mà nói chuyện phiếm. Bạch Thanh Nghị đi, có vẻ quán bị thiếu mất tài khí.

Lý Xuyên ngừng lau cửa, đi đến bàn Dương Lâm Lâm rồi nảy ra một ý: “Hay chúng ta chơi gì đó giết thời gian đi.” Dương Lâm Lâm nghi ngờ: “Chơi gì?” Lý Xuyên nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hay chơi quay chai nói thật nhé? Trò này hay này!” Dương Lâm Lâm cũng phấn chấn lên: “Được đó! Lấy chai ra đây”, rồi cô gọi Diệp Tư Duệ: “Thu Thu mau lại đây chơi đi!” Diệp Tư Duệ không có tâm trạng lắm, nhưng vẫn đi đến, vốn chỉ là định xem, nhưng Dương Lâm Lâm lại kéo cô vào ngồi chơi chung.

Lý Xuyên xung phong quay chai, lượt đầu tiên lại trúng vào anh.

“Đen quá!”, anh than.

Dương Lâm Lâm cố nghĩ ra câu hỏi khó khăn, rồi vỗ tay một cái tỏ ra đắc chí: “Cô gái tóc nâu mặc váy trễ vai màu đen hôm trước vào quán chúng ta là người yêu cũ của cậu đúng không?” Lý Xuyên hừ một tiếng rồi đáp: “Cô ta còn không xứng làm người yêu cũ của tôi nhé! Cái hồi tôi chơi bóng rổ rồi bị bong gân, cô ta không hỏi han được mấy câu thì cũng thôi đi, còn khen con trai đội bên kia chơi hay, đẹp trai nữa chứ!” Dương Lâm Lâm hờ hững buông một câu: “Biết đâu mai này lại quấn chặt lấy nhau.”

“Dẹp dẹp dẹp! Quên chuyện đó đi.” Lý Xuyên lại tiếp tục quay lượt tiếp theo. Lần này vẫn chỉ vào anh.

“Hôm nay cậu bước chân trái ra khỏi cửa à?”

Lý Xuyên nói: “Dương Lâm Lâm đừng hỏi nữa, để Thu Thu hỏi đi.” Dương Lâm Lâm liền nói: “Thu Thu hỏi câu khó trả lời vào.” Diệp Tư Duệ nghe chỉ điểm đến mình thì liền lúng túng, rồi cố nghĩ ra một câu hỏi nào đó cho anh.

“Anh kể về bạn gái cũ của anh Thanh Nghị được không?”

Cả Lý Xuyên và Dương Lâm Lâm đều tròn mắt quanh lại nhìn Diệp Tư Duệ. Sao lại đi hỏi câu hỏi này chứ? Biết trả lời thế nào?

Dương Lâm Lâm cười trừ: “Không có cậu ấy ở đây… chắc không hay lắm nhỉ?” Lý Xuyên xua đi: “Ài, cậu cổ hủ thế làm gì! Cậu ta còn không nghĩ thì sao cậu phải nghĩ? Dù sao Thu Thu cũng là bạn của cậu ấy mà.” Diệp Tư Duệ nói: “Anh ấy lúc trước cũng có nhắc đến cô gái đó nhưng không rõ ràng lắm, tôi cũng ngại hỏi anh ấy thêm.”

“Có gì đâu”, Lý Xuyên kể, “Bạn gái cũ của cậu ấy tên Tần Lam, lúc trước là bạn cùng trường cấp ba với chúng tôi. Cô ấy vừa xinh đẹp, còn biết chơi nhạc cụ, là hoa khôi của trường. Không biết Thanh Nghị có chỗ nào khiến cô ấy chú ý nữa, chắc do lực hấp dẫn của nghệ thuật đấy. Tôi vẫn còn nhớ cái lần cậu ấy bị đánh ghen đó, cái thằng thần kinh đó cũng đã phải là cái gì của người ta đâu mà bày đặt đánh dấu chủ quyền? À, cách đây lâu lâu Tần Lam có đến quán chúng ta để gặp Thanh Nghị…”

“Bớt lại đi!”, Dương Lâm Lâm vừa liếc nhìn biểu cảm trên mặt Diệp Tư Duệ rồi hạ giọng nói, “Kể thế đủ rồi, có chơi nữa không vậy?” Lý Xuyên bĩu môi: “Rồi rồi rồi. Lần này quay mà vào tôi nữa thì tôi sẽ cởi trần cho mấy người xem.” Dương Lâm Lâm cả kinh đáp: “Cậu là biến thái hả? Không ai cần ngắm đâu.” Lý Xuyên không nói lại, cầm chai tiếp tục quay. Lần này trúng vào Diệp Tư Duệ.

Hay lắm, cô là người bị chỉ đến. Đúng là bất ngờ mà.

Lý Xuyên rất hào hứng, thiếu điều vỗ tay: “Lần này không phải tôi! Ừm, để tôi nghĩ câu hỏi. A, có rồi!” Dương Lâm Lâm híp híp mắt tỏ ra ngờ vực: “Đừng có mà hỏi gì kỳ quặc đấy!” Lý Xuyên đáp: “Tôi không phải như cậu đâu, đừng lo.” Dương Lâm Lâm liền vung tay đánh Lý Xuyên một cái.

Diệp Tư Duệ nghĩ, câu hỏi thì có vô vàn, chắc cũng không quá khó trả lời đi. Lý Xuyên lập tức hỏi: “Cô đã mất nụ hôn đầu chưa?”

Diệp Tư Duệ: “…”

Dương Lâm Lâm nói: “Cậu nhìn con gái người ta như vậy mà hỏi câu này à? Không có dễ dãi như người yêu cũ của cậu đâu.” Lý Xuyên đáp: “Hỏi thôi mà, tôi cũng đâu nói gì? Con gái như vậy không phải dễ dãi mà là táo bạo.”

“Táo bạo con khỉ!”

Diệp Tư Duệ ngập ngừng đáp: “Cái đó… mất rồi ạ.”

Cả hai người quay đầu nhìn Diệp Tư Duệ, xém chút nữa là chớp mắt kinh ngạc. Không ngờ phải không?

“Ồ, vậy là cô đã hơn Dương Lâm Lâm rồi đấy.”

Không có lời phản bác.

“Là ai thế?”, Lý Xuyên tò mò hỏi.

“Anh chỉ hỏi thế, tôi cũng chỉ trả lời vậy thôi.” Diệp Tư Duệ thật muốn đào hố chôn mình. Cô quay người đi, nói: “Tôi không chơi nữa, mọi người tự chơi đi.” Lý Xuyên gọi lại: “Ây Thu Thu, mất nụ hôn đầu cũng đâu có gì xấu hổ phải không? Vào chơi tiếp đi!” Nhưng Diệp Tư Duệ cố tình không nghe thấy, đi cầm khăn lau bàn. Xấu hổ cái gì chứ? Vô cùng xấu hổ mới đúng. Người ta không trong quan hệ gì mà lại bị mất nụ hôn đầu, ha ha… Cô không biết nên diễn tả cảm xúc bây giờ như thế nào nữa. Không thể chịu đựng được mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play