Anh đã tận dụng tình huống này và ôm cô, để cô không bị ngã xuống đất xấu xí.
Cơ thể mềm mại cùng hương thơm trên tóc khiến anh hơi lơ đãng nghĩ đến chuyện mơ hồ trong khoang thay đồ hôm trước.
Cùng lúc đó, trợ lý Từ đi tới đi lui, và tình cờ thấy Cố Ngôn đang ôm San vào lòng.
Cô đẩy anh ra trong tiềm thức và nhanh chóng đứng dậy.
Từ An Ninh vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, chủ tịch và phu nhân chủ tịch hòa giải nhanh như vậy sao?
“Có chuyện gì vậy?" Cố Ngôn hằng giọng một cách mất tự nhiên và hỏi.
"Dạ, tôi chuẩn bị một bản kế hoạch cho buổi họp báo về những hiểu lầm hôm hay, anh xem qua đi." Từ An Ninh nói.
Cố Ngôn nhìn lướt qua rồi cau mày, " Viết rõ tình hình thực tế đi.
Cố Tiêu Tiêu có gan làm thì cũng có gan chịu.
Đừng vì mang họ Cố mà khoang nhượng."
" Được, vậy tôi sẽ chuẩn bị một bản nháp khác."
" Ở đây không còn chuyện liên quan đến tôi nữa tôi xin phép đi trước." Nói xong cô quay người đi ra khỏi phòng.
Cố Ngôn nhìn theo bóng lưng lạnh lùng rời đi của cô, anh đột nhiên hỏi Từ An Ninh, "Trợ lý Từ, tôi nghe nói cậu đã kết hôn?"
Từ An Ninh hơi sững sờ, " Vâng, cũng gần 3tháng rồi."
" Vậy thì....khi vợ cậu tức giận cậu sẽ làm gì?" Cố Ngôn hỏi.
"Mua đồ trang sức ...!mua hoa ...!mua ..." Từ An Ninh lắp bắp kinh hãi, anh thật sự không giỏi chuyện này.
“ Ra ngoài .” Vẻ mặt anh lạnh lùng, vẻ mặt có chút xấu hổ.
“Vâng, ông chủ.” Từ An Ninh nhanh chóng cung kính lui ra.
Sau khi trợ lý Từ rời đi, trong phòng họp trống rỗng chỉ còn lại Cố Ngôn.
Sắc trời càng ngày càng tối, sắc mặt của hắn càng ngày càng ảm đạm, đèn trong phòng họp cũng không có bật lên, dường như hắn chậm rãi chìm trong bóng tối.
Đột nhiên đứng dậy, anh rời phòng họp và bước ra khỏi công ty.
Trời đã tối, anh đang đi trên phố một mình, đèn đường thắp sáng kéo dài ra xa.
Trong đêm náo nhiệt và sôi động, những ngọn đèn nê-ông xung quanh được thắp sáng, nhấp nháy xen kẽ, dọc theo con phố có vô số hàng quán tấp nập.
Trong một lần xuất thần, anh đã đi qua một cửa hàng trang sức cá nhân.
Một chiếc vòng cổ trên cửa sổ đập vào mắt anh.
Hình dáng độc đáo, thiết kế đơn giản.
Nữ nhân viên hồ hởi bước ra: "Xin chào, thưa ngài.
Đây là chiếc vòng cổ phiên bản giới hạn mới nhất trong cửa hàng của chúng tôi.
Nó có tên là: Wheel of Fortune.
Ngôi sao bảy cánh với những đường nét đơn giản tượng trưng cho sự huyền bí và bên ngoài có một vòng tròn bánh xe.
nghĩa là không thể xoay chuyển được số phận.
Biết trước được tương lai, gọi là bánh xe tài lộc."
Bí ẩn, số phận, tương lai không thể biết trước.
Cố Ngôn không thể không nghĩ đến San, một người phụ nữ mà anh không thể hiểu nổi.
Anh nhớ đến lời đề nghị mua đồ trang sức của Từ An Ninh...
Anh nghĩ, cô rất thích hợp.
Không biết từ đâu, anh ấy đã mua nó.
Khi anh thanh toán tiền và bước ra khỏi cửa hàng với chiếc túi đóng gói, anh chợt nhận ra mình đã thực sự mua một chiếc vòng cổ, anh vô cùng ngạc nhiên, anh đang làm gì vậy? Anh thậm chí còn mua đồ trang sức của cô vì cô đang tức giận?
Nghĩ vậy, anh lấy điện thoại ra và gửi cho San một tin nhắn.
"Em đang làm gì vậy?"
Lúc này, màn hình điện thoại sáng lên.
Anh nghĩ đó là tin nhắn của cô nhưng hóa ra là cuộc gọi của Từ An Ninh.
Anh nhấn nút trả lời.
" Ông chủ, anh còn ở trong đoàn không? Đột nhiên có việc gấp.
Dự án bất động sản ở nước M có vấn đề.
Anh cần phải trực tiếp đến đó.
Tôi đặt vé máy bay lúc 7 giờ.
Anh có đó không?"
Cố Ngôn đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, chưa đầy một tiếng nữa anh phải đến nước M.
Anh nhìn túi vòng cổ trên tay và hơi nhíu mày, hôm nay anh không thể đưa nó cho cô.
" Được, bây giờ tôi sẽ đến sân bay." Anh tắt cuộc gọi rồi soạn một tin nhắn cho San.
" Nói với bà là anh sẽ đi đến nước M trong ba hoặc bốn ngày.
Em ở nhà lo cho bà giúp anh."
Không lâu sao cô trả lời, " Ừm." Một từ ngắn ngọn.
Căn hộ Penthouse Trung tâm Thành phố K.
Đây là biểu tượng của địa vị quyền lực, và chỉ những người giàu nhất mới đủ điều kiện ở lại.
Từ trên tầng cao nhất nhìn xuống, toàn cảnh thành phố toàn là nhà cao tầng, uy nghiêm tráng lệ ngàn ánh đèn, toàn cảnh phồn hoa đô hội phong mỹ lệ.
Cố Tiêu Tiêu ngồi tê liệt trên thảm trong phòng khách với một sàn khăn giấy bên cạnh cô.
Cô cứ khóc, không thể ngừng.
An Vân Tây cũng đến nhà Cố Tiêu Tiêu tối nay là để an ủi cô ấy.
“Lau nước mắt đi, mắt sưng to lắm rồi, nếu dì trở lại mà nhìn thấy, dì ấy sẽ buồn.” An Vân Tây an ủi, đưa khăn giấy cho cô.
"Nói tớ biết, cô ta có gì tốt như vậy? Anh trai tớ đã giúp nó nhiều như vậy mà không cho tớ chút mặt mũi nào." Cố Tiêu Tiêu nức nở, vai cô ấy không ngừng run rẩy.
"Khi còn nhỏ, anh trai rất yêu thương tớ, từ nhỏ sức khỏe không tốt, lại mổ tim, anh không bao giờ để tớ đau một chút, anh ấy sợ tim tớ có di chứng, và luôn chiều chuộng tớ.
Bây giờ chỉ tại con ả đó mà anh lại tát tớ." Càng nói, cô càng đau khổ, bật khóc to.
"Nếu anh trai tớ thực sự bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, phải làm sao? Cậu thật đáng thương, lại còn đang mang thai." Cố Tiêu Tiêu ôm An Vân Tây khóc lóc thảm thiết, " Tớ thật sự mong cậu làm chị dâu."
An Vân Tây vỗ nhẹ vào lưng cô nhẹ nhõm nói: "Không sao đâu.
Anh ấy nói sẽ lấy tớ, anh ấy sẽ không thất hứa đâu."
Cố Tiêu Tiêu ngồi thẳng dậy, lấy một xấp khăn giấy dày và lau nước mắt cũng như nước mũi của mình.
Vẻ mặt trở nên hung ác, " Chỉ tại bà đem sói vào nhà.
Chỉ cần bà chết con ả đó sẽ không còn lý do gì để ở lại nhà họ Cố."
Những lời nói của Cố Tiêu Tiêu như đánh thức An Vân Tây đột ngột.
Đúng vậy, chỉ cần Triệu Cẩm Dung chết, San sẽ không có lý do gì để ở lại nhà họ Cố, và chắc chắn sẽ bị đuổi.
Bởi vì cuộc hôn nhân giả của San và Cố Ngôn được xây dựng dựa trên Triệu Cẩm Dung.
Miễn là San rời khỏi nhà, Cố Ngôn có thể từ từ tách mình khỏi San.Đây là cách trực tiếp và hiệu quả nhất.
"Tại sao mình không nghĩ ra? Triệu Cẩm Dung bệnh ung thư sắp chết, vậy tại sao không chết sớm hơn vài ngày?" Ý nghĩ xấu xa hiện lên trong tâm trí An Vân Tây
Lúc này Trần Thiên Hân quay về nhìn con gái mình nói, " Con thận hồ đồ sao không bàn tính trước với mẹ." Bà không để ý An Vân Tây cũng đang đứng gần đó
" Dạ dì đừng kích động." An Vân Tây bước lên.
“Ồ, Vân Tây, con cũng ở đây? Vừa hay có một tin vui.” Trần Thiên Hân thay đổi thái độ kéo An Vân Tây ngồi xuống ghế sô pha.
Cô vuốt v e mu bàn tay An Vân Tây, nhẹ nhàng nói: "Triệu Cẩm Dung muốn gặp một mình con.Dì nghĩ là bà ấy muốn chấp nhận con."
“Một mình?” An Vân Tây nhạy cảm chỉ ra mấu chốt của vấn đề trước.
"Đúng vậy, dì đã sắp xếp rồi.
Ngày mốt, con sẽ đến nhà chính của nhà họ Cố để gặp bà ấy một mình.
Triệu Cẩm Dung không cho chúng ta đi, còn Cố Ngôn thì đang đi công tác ở nước M.
Ngay cả quản gia, cũng cho anh ta nghỉ hai ngày." Trần Thiên Hân cười nói.
An Vân Tây đột nhiên đứng lên nói: " Dì, con muốn về nhà trước.
Con sẽ chuẩn bị thật tốt cho buổi gặp mặt với bà, và con sẽ không làm dì thất vọng!"
"Thôi, mau về đi.
Muộn rồi" Trần Thiên Hân nhẹ giọng nói.
An Vân Tây lịch sự chào tạm biệt rồi vội vàng rời khỏi biệt thự trên tầng cao nhất..