Cùng lúc đó, một giọng nói gần như bạo lực vang lên bên tai cô.
" Em đang làm gì ở đây?!"
Cô không thể không bịt tai và nhắm một mắt lại, màng nhĩ của cô như sắp vỡ tan vì tiếng gầm của anh.
"Tôi ..." Cô rất khó giải thích tình hình hiện tại.
Cô lén lút liếc nhìn anh, khuôn mặt anh tái đi, sự tức giận không che giấu được, và ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt đen như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cô bất giác run lên.
"Không, không phải là không thể tha thứ, mình cũng tốt bụng giúp đỡ, tại sao anh ta lại tức giận như vậy?"
Anh cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, đột ngột trùm lên người cô, dùng một tay cố định cô và ***** *** cô ra khỏi buồng xe dưới ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu của mọi người.
San khó hiểu, tại sao anh ấy lại che cô trong khi cô không ăn bận phản cảm? Và nó cũng không lạnh.
Nhưng nhìn dáng vẻ tức giận của anh, cô không thể hỏi.
Bước nhanh xuống bậc thềm, Cố Ngôn hung hăng trừng mắt nhìn Maika đang đứng thất thần dưới sân khấu, hừ lạnh, "Cô làm gì vậy, sao không đi lên?!"
Maika không phản ứng trong một lúc, nhưng cô đã bị anh đẩy lên gian hàng, "Làm cho tốt công việc của cô."
Cố Ngôn kéo San vào tận phòng thay đồ ở hậu trường.
Không có ai trong phòng thay đồ lớn.
“Bộ quần áo ban đầu của em đang ở khoang thay đồ nào vậy?” Anh hỏi trong khi kìm chế cơn tức giận của mình.
“Cái đó.” Cô chỉ vào ngăn bên trái.
Trước khi nói xong, anh thô bạo đẩy cô vào trong khoang.
Anh đóng cửa.
“Anh đang làm gì vậy?” San bị hành động thô lỗ và khẩn trương của anh làm cho hoảng sợ, vội vàng lấy tay che ngực.
Anh bị cơn ghen làm cho mù quáng, tức giận và mạnh tay c ởi thắt lưng của cô, “Lập tức, thay nó đi!” Sau khi cởi nó ra, anh vức mạnh vào trong góc.
Chỉ nghĩ về việc cô được vô số ánh mắt của nam nhân nhìn.
Nó khiến anh tức tiên vì ghen.
" Không phải chỉ là trang phục được thiết kế riêng thôi sao? Anh muốn tôi trả lại thì cũng phải từ từ chứ!" San cố đưa tay ra phía sau để cởi cúc áo.
Cô ấy nghĩ rằng anh tức giận là do cô đang bận trang phục dành riêng cho Maika.
Trong khoang thay đồ có một cái bàn nhỏ trên bàn có khăn ướt, son dưỡng, và một vài vật dụng đơn giản khác.
Cố Ngôn bế cô lên bàn.
Theo bản năng cô muốn chống cự.
" Đừng nhúc nhích, bộ quần áo chết tiệt thật khó gỡ!" Anh lẩm bẳm.
Anh đến gần đầu anh gần như vựa vào sao gáy cô.
Anh vòng tay ra sau cởi từng chiếc cúc một.
Cô ngồi im không dám cử động cho tới khi chiếc áo được cởi ra cô mới vô thức chặn chiếc áo lại trước ngực mình.
Cố Ngôn lại khum xuống giơ tay cởi cúc trên váy cô.
Cô nắm lấy đôi tay đang bồn chồn của anh nói với khuôn mặt đỏ bừng.
" Tôi tự cởi được."
"Hôm nay Maika đột ngột rời đi, điện thoại cũng tắt máy nên Yuyi mới để tôi lên sân khấu." Cô giải thích.
Anh không nói lời nào đứng khoanh tay nhìn cô.
Tuy nhiên, anh đứng trước mặt làm sao cô có thể thay đồ?
" Này, anh không tính ra ngoài sao?" Cô ngước nhìn hỏi.
Anh đưa tay nắm lấy cằm của cô, lấy khăn ướt giúp cô lau đi vết son bóng màu hồng nhạt mật ông trong vắt khiến cho người ta không khỏi tưởng tượng.
" Vậy đó, tốt."
" Tôi không muốn!"
"Đừng nhúc nhích, ngồi im đi."
" Nè, đừng lau nữa."
" Đã bảo ngồi im!!"
" Anh đang làm tôi đau đấy."
Giọng hai người pha ra từ khoang thay đồ.
Anh nhìn thấy đôi môi đỏ mọng như quả cherry, khiến anh không kìm được mà đè cô vào tấm gương trang điểm lạnh lẽo rồi đặt một nụ hôn lên môi cô.
San hoàn toàn bị nụ hôn bất ngờ của anh nhấn chìm.
Anh cúi người sát lại, toàn bộ trọng lượng cơ thể anh gần như đè lên người cô.
Cúi người hôn cô điên cuồng.
Anh sốt ruột quét những món đồ thừa trên bàn xuống đất "leng keng." Tất cả đều rơi xuống đất.
Bộ đồ cung đình trên người cô cũng trượt xuống từ chút một.
Cuối cùng nó cũng lặng lẽ rơi xuống đất.
"San ơi!"
Bên ngoài tiếng gọi nhẹ nhàng của Yuyi truyền đến.
Tuy âm thanh nhỏ nhưng cũng đủ đánh thức hai người trong khoang.
Cố Ngôn thở hổn hển nhả môi San ra.
Cô đỏ mặt bây giờ trên người cô chỉ còn lại nội y.
Cô vội nhảy xuống bàn và bận vội lại chiếc yếm xanh của mình.
Khi Cố Ngôn thấy cô đã bận lại quần áo anh ngồi xổm xuống, giúp cô tháo dây buộc đôi giầy phức tạp trên chân, sau đó đi đôi giày da của chính mình cho cô.
" San ơi, cậu có đó không?" Yuyi nghe tiếng động nhưng gọi lại không ai trả lời.
Yuyi đi tới khoang thay đồ gõ cửa " có ai ở đó không? Tôi vào đây."
Khi tay Yuyi vừa chạm vào tay nắm cửa thì cánh cửa mở ra.
Cố Ngôn bước ra
"Ông....!Chủ?" Yuyi đầy vẻ kinh ngạc đây là khoang thay đồ dành cho mẫu nữ.
"Ông chủ sao lại?"
San từ phía sao bước ra với vẻ mặt đỏ bừng " Yuyi tớ có việc đi trước lát gặp lại sau." Nói xong cô chạy thật nhanh ra ngoài.
"Khụ khụ " Cố Ngôn hắng giọng khó chịu hỏi, " Có chuyện gì sao?"
" Chuyện ngày hôm nay tôi thật sự không biết Maika lại ở bênh dưới, tôi tưởng cô ta đã về nên mới nhờ San giúp đở mong ông chủ đừng hiểu lầm mà trách cô ấy." Yuyi thận trọng giải thích.
" Lần này quên đi nhưng sau này nếu không có sự cho phép của tôi thì không được tự ý để cô ấy xuất hiện trước mắt công chúng." Cố Ngôn với vẻ mặt lạnh lùng.
" Dạ được, mà ông chủ....nhân tiện..."
Cố Ngôn nhướng mày nhìn cô
Yuyi đưa khăn ướt rồi cúi mặt xuống" Trên khoé môi anh còn dính son bóng ..."
Cố Ngôn lấy lau đi vết son còn sót lại rồi ném vào sọt rác.
Quay đi một cách lạnh lùng.
Nhìn bóng lưng rời đi của anh Yuyi mới thởi phào nhẹ nhõm.
Yuyi đi vào khoang nhìn thấy đồ đạc, chai lọ vức lung tung.
Cô thở dài rồi ngồi xuống dọn lại .
Vừa dọn dẹp vừa nhớ lại cảnh vừa rồi.
"Ông chủ đang ghen? Không muốn những người đàn ông khác nhìn thấy sự xinh đẹp của San? Đúng vậy, bộ trang phục vừa rồi San mặc mình còn mê nói chi ai." Vừa nghĩ cô ngồi cười một cách ngu ngốc.
" Thì ra là vậy."
Mặt khác.
San chạy suốt cho đến khi chạy đến nhà kho hẻo lánh ở trung tâm triển lãm rồi mới dừng lại.
Cô dựa lưng vào tường, thở hổn hển, xoa dịu nhịp tim đang điên cuồng của mình.
Chạy gió một hồi, hơi nóng trên má cô cuối cùng cũng nguội hẳn.
Nhớ lại cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, cô nóng lòng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"San, bình tĩnh đi.
Anh ấy sắp kết hôn với An Vân Tây, anh ấy và An Vân Tây đã có con.
Tỉnh táo đi!" Cô không ngừng nói với chính mình.
Nó không thể tiếp tục như thế này.
Ngay khi cô đang thở hổn hển và vuốt lại mái tóc dài hơi rối, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.
“Cô Bạch, đã lâu không gặp.” Một giọng nói quyến rũ và từ tính vang lên bên tại cô.
San giật mình, khi nhìn thấy người đang đến, cô cau mày, "Là anh, Long....?"
Một bộ đồ đen tuyền, với vẻ quyến rũ và tà ác áp đảo mọi sinh linh.
Thật khó để không nhớ một người đàn ông như thế này.
Long Nghị giả bộ buồn bực, “Đây là lần đầu tiên nữ nhân không nhớ được tên của ta, em làm tan nát cõi lòng của anh rồi.” Hắn vỗ nhẹ bộ ng ực, “Đây, sắp hỏng rồi.”
"Đừng tới.
Tôi không quen với anh." San chán ghét nhìn anh rồi quay người rời đi.
"Chờ đã, đừng lo lắng! Anh sẽ cho em xem thứ tốt." Long Nghị lấy từ trong túi áo vest ra, dưới ánh nắng chói chang, một tia sáng bạc chói mắt lóe lên.
Trong tay anh ta, có một chiếc boomerang..