"Đúng vậy, liên quan gì đến tôi?" Cố Ngôn tự giễu cười, nhưng anh chỉ muốn biết, "Biểu hiện của em là như thế nào? Không thể quên được người yêu cũ sao? Bố của Trương Dạ Nam, Trương Ứng Tân, ông ta đặc biệt chú ý đến địa vị gia đình.
Em nghĩ ông ta sẽ chấp nhận em?"
“Haha." Cô đột nhiên bật cười.
"Ý anh là tôi đang trèo cao sao?"
"Hơn nữa, anh không biết gì cả, vậy tại sao anh lại đưa ra bình luận về những gì đã xảy ra lúc trước? Tôi đã từ bỏ trận chung kết và chức vô địch.
Trong mắt anh, tôi đang sử dụng đấu trường để được gặp Tiểu Nam.
Sau đó tôi muốn gả vào một gia đình giàu có bằng mọi giá nên mới quen biết cậu ta?"
Cố Ngôn khoanh tay ngăn cô lại, " Chứ không phải như vậy sao? Dù là trong quá khứ, hiện tại hay tương lai, Trương Ứng Tân cũng sẽ không bao giờ chấp nhận em.
Tôi hiểu ông ta."
Cô chế nhạo và trả lời thẳng thừng: " Cố Ngôn, anh làm cái trò ngu ngốc gì vậy? Ông ta có chấp nhận tôi hay không tôi không quan tâm ." Cô muốn thoát khỏi xiềng xích trên cánh tay của Cố Ngôn nhưng cô không thể.
"Anh nghĩ tôi là người thích trèo cao.
Thì ra tôi trong mắt anh là loại con gái vô liêm sỉ như vậy!"
Cô ấy nói từng chữ một, "Người anh yêu là An Vân Tây, người anh muốn kết hôn cũng là An Vân Tây.
Điều anh cần cân nhắc bây giờ là làm thế nào để kết thúc mối quan hệ của chúng ta càng sớm càng tốt, và sao đó đưa cô gái xinh đẹp quang minh chính đại bước và nhà họ Cố."
“ Em!” Cố Ngôn bị cô nói trúng tim nên không nói nên lời.
Quả thực, San đã nói không sai.
“ Anh sẽ kết hôn với An Vân Tây chứ?” San quay đầu lại, đôi mắt đẹp nhìn sâu vào mắt Cố Ngôn, nghiêm túc hỏi.
Cố Ngôn sững sờ một lúc, và trả lời: "Đúng vậy.
Tôi sẽ cưới cô ấy."
San nhếch môi với vẻ bất lực, "Vậy làm ơn, đừng lo lắng về chuyện riêng của tôi nữa?"
Cố Ngôn siết chặt cổ tay cô không muốn buông.
Hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng tìm được cái cớ, "Hiện tại chúng ta trên danh nghĩa là vợ chồng, báo chí và các mạng lớn đều đưa tin, nếu có tin đồn rằng em đang qua lại với người đàn ông khác thì tất nhiên, nó sẽ có liên quan trực tiếp đến..."
“ Dừng.” San khinh thường đẩy Cố Ngôn ra, “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi còn không biết Tiểu Nam bây giờ đang ở đâu.”
"Nếu em tìm thấy cậu ta? Em sẽ làm gì?" Cố Ngôn miễn cưỡng hỏi.
"Hãy nói về điều đó khi tôi tìm thấy anh ấy." San trông hơi tức giận.
“ Trương Dạ Nam tốt hơn tôi ở chỗ nào?” Cố Ngôn rất muốn biết.
“Haha.” San cười nhẹ, “ Anh không biết anh ấy tốt như thế nào sao? Anh ấy so với anh yêu kiều, dịu dàng và ân cần, tao nhã và quý phái, giàu có, đối xử tốt với tôi, có giọng hát tuyệt vời, và cũng là Một người đàn ông lịch thiệp, không biết giả vờ, đối xử chân thành và ấm áp, làm việc đúng mực, có năng lực xuất chúng,và không nhận xét người khác một cách hồ đồ."
Cô ấy đã nói trong một hơi.
“Bây giờ, anh hài lòng chưa?” Nói xong, cô đẩy anh ra và rời khỏi trường băn
"Chết tiệt."
Cố Ngôn bị bỏ lại một mình ở trường bắn, rất khó chịu.
Trong mắt cô, anh thật tệ.
Ngày hôm sau, trụ sở chính của Tập đoàn R&S.
Khi Cố Ngôn đến văn phòng độc quyền của anh trên tầng 88, giấy phép sử dụng súng đã nằm trên bàn của anh.
Hiệu quả làm việc của Tiêu Vấn Ân rất cao, chỉ trong một đêm đã làm xong.
Ngồi vào bàn, anh cầm giấy phép súng mở ra, mẫu súng đã được đóng dấu rõ ràng, tem thép đã được duyệt, bên trong vẫn còn nguyên.
Anh đột nhiên nhớ đến lời so sánh của cô ngày hôm qua anh tức giận ném tờ giấy vào thùng rác bên cạch.
Nhưng nhớ lại ánh mắt phấn khích và nụ cười tuyệt đẹp của cô khi nhận được khẩu súng phiên bản giới hạn, một nụ cười ấm áp nở trên đôi môi của anh.
Trước đây anh chưa bao giờ thấy cô vui như vậy.
Anh khom người nhặt lại tờ giấy.
Dạ Hàn từ ngoài cửa văn phòng đi vào.
Nhìn ông chủ mới nhặt lại đồ từ sọt rác, "trời ạ, ông chủ bị sao vậy, có phải bị bệnh không? Thật bất bình thường."
"Thiếu gia, cuộc điều tra về việc phu nhân bị đánh thuốc ở câu lạc bộ Yuntian đã tiến triển"
Nghe vậy, Cố Ngôn nhướng đôi mắt đen,
"Nói đi."
"Người đàn ông đeo khẩu trang đã tấn công phu nhân đêm đó không thể lần ra được.
Anh ta hẳn là một tay già.
Khu vực không có camera nên không có cách nào xác minh được." Dạ Hàn kể lại.
Cố Ngôn cau mày thật sâu và nheo lại đôi mắt sắc bén, "Dường như đây không phải là ý định nhất thời, mà là một kế hoạch, một mục tiêu và sự chuẩn bị, và mục đích là nhằm vào San."
Cố Ngôn ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào ghế xoay và một tay chống căm.
"Tôi còn phát hiện ra rằng Hàn Kim đã ra vào một cửa hàng đồ chơi tình d*c gần đó vào buổi trưa vào ngày lễ kỷ niệm tại Câu lạc bộ Yuntian."
Dạ Hàn đưa cho Cố Ngôn một mẫu in sẵn và chỉ ra một trong những món đồ, "Cái này là hồ sơ mua hàng mà tôi đã sao chép.
Cửa hàng này đã mua thuốc C.
Những viên thuốc nhỏ màu hồng, thường được gọi là Pills."
“Nếu không còn gì khác, phu nhân chắc phải được cho uống thuốc này." Dạ Hàn nói thêm.
"Rầm" một tiếng, Cố Ngôn đập bàn, mặt mày tái mét đứng lên, tức giận nói: " Gan cũng không nhỏ! Sao dám phạm tội dưới mắt cả nhóm."
" Bây giờ thông báo cho cảnh sát, nộp chứng cứ, giam giữ Hàn Kim tại tổ chuyên án ô tô trên tầng 12.
Còn về việc cô ta liên lạc với người đàn ông kia như thế nào, tôi sẽ giao lại cho công an điều tra." Cố Ngôn nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, chọn bộ vest, mặc vào rồi sải bước ra khỏi văn phòng.
Khi chuẩn bị ra cửa, anh chợt nhớ ra mình chưa lấy giấy phép sử dụng súng.
Anh vội lấy gấp lại bỏ vào túi áo vest.
Ngay sau đó, anh sải bước vào thang máy và nhấn nút tầng 12.
Khi đến tổ dự án R&D ô tô ở tầng 12, khi cửa thang máy mở ra, anh hơi sửng sốt, An Vân Tây đang đứng ở cửa thang máy mà đi tới.
An Vân Tây đang do dự không biết có nên lên tầng 88 tìm Cố Ngôn hay không.
Do dự, cô không ngờ Cố Ngôn lại tự mình đi xuống.
Kể từ khi giấy đăng ký kết hôn của San và Cố Ngôn bị lộ, cô đã không gặp anh trong vài ngày.
Khoảnh khắc Cố Ngôn nhìn thấy An Vân Tây, trong lòng anh kỳ lạ.
Đối với vị cứu tinh của chính mình, anh luôn khó gần.
Anh lịch sự cười với cô, không biết phải nói gì.
Vừa định rời đi, An Vân Tây đột nhiên duỗi tay ra, rụt rè nắm lấy cánh tay của anh, "Thiếu gia, anh có thể nói chuyện không?"
Cố Ngôn đương nhiên biết được tin đồn thất thiệt của nhóm, An Vân Tây đang phải chịu áp lực, chuyện hôn nhân của nhà họ Hạ đã trở thành một trò cười.
An Vân Tây kéo Cố Ngôn vào góc tường, nhưng trước khi anh kịp phản kháng, mắt cô đã ngấn lệ.
“Nếu anh thấy không hợp, em có thể ngừng hoạt động trong nhóm." Cô nghẹn ngào nói, những giọt nước mắt pha lê đã rơi từng đợt, trượt dài trên đôi vai gầy và mỏng manh của cô.
Với vẻ mặt như thế này, Cố Ngôn càng cảm thấy có lỗi, hứa: "Tôi sẽ cấm các nhân viên bàn bạc riêng, để em yên tâm đi làm." Anh đưa khăn tay cho cô, "Anh xin lỗi, không ngờ lại bị lộ giấy kết hôn.
Bây giờ anh không thể làm được gì, em cố chờ anh."
An Vân Tây gật đầu, " Tiếu gia, em có thể chờ, em, em chỉ là lo lắng anh càng ngày càng xa rời đi." Cô ngẩng đầu, đưa tay ra ngượng ngùng cắn môi, " Em có thể chạm vào anh không?"
Cố Ngôn khẽ cau mày, có phần ngạc nhiên, nhưng không từ chối.
An Vận Tây giả bộ giật mình, vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt tuấn tú của anh, nhanh chóng thu tay về.
Cô ngượng ngùng nói: "Cảm ơn, để em có thể cảm nhận được thực tại.
Thiếu gia, đối với em, anh giống như một giấc mơ, không thể đạt được và nằm ngoài tầm với" Càng nói, cô càng nghẹn ngào, suýt khóc.
"Đừng suy nghĩ nhiều." Đúng lúc này, Cố Ngôn thoáng thấy San, mặc bộ quần áo thường ngày màu xanh lam, từ trong góc nhìn ra vẻ sảng khoái, cô có thể nhìn thấy họ sau vài bước.
Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái và vui vẻ của San, tâm trạng của anh ngay lập tức trở nên tồi tệ.
Anh có phải là người duy nhất hờn dỗi cả đêm không?
Đột nhiên, anh đưa tay chạm vào gò má đẫm nước mắt của An Vân Tây, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô.
Khoảnh khắc San nhìn thấy họ.
Anh nghiêng người, cúi đầu, muốn hôn An Vân Tây ....