Có một sân ga rộng rãi trên tầng cao nhất với tầm nhìn tốt, và quả nhiên, họ nhanh chóng tìm thấy vỏ đạn ở đó.
Bạch Ngọc San cũng chạy lên tầng cao nhất cùng với các nhân viên cảnh sát đặc biệt, từ tầng cao nhất có thể nhìn toàn cảnh khu cảng container.
Lúc này, một cảnh sát đặc chủng đột nhiên hô to: "Mọi người chú ý, đối tượng khả nghi ở tòa nhà đối diện."
Ngay khi giọng nói rơi xuống, chỉ có một tiếng "đùng" vang lên.
Người cảnh sát đặt nhiệm đang nói đã ngã xuống đất, may mắn thay anh ta mặc áo giáp, nhưng lực tác động quá lớn của súng bắn tỉa khiến anh ta tạm thời bất tỉnh.
Mọi người lập tức cảnh giác.
Tất cả cảnh sát đặc chủng đều ngồi xổm xuống, để cho bức tường rào thấp phía trước cản trở, bảo vệ bọn họ.
Cố Ngôn cũng kéo San trốn sau một cây cột dày.
Anh ôm chặt người để bảo vệ cô.
Sau đó, "bang bang" thêm vài tiếng súng nữa.
Bạch Ngọc San trong lòng có chút lo lắng, đối phương nhất định là ra tay che chở cho tên xạ thủ chạy trốn.
thời gian vừa rồi là đủ để hắn ta trốn xuống tầng dưới.
Ở đối diện tháp đồng hồ, tầng dưới có một con phố thương mại, một khi đã trà trộn vào đám đông, sẽ không ai phát hiện.
Cố Ngôn có linh cảm rằng San chắc chắn sẽ đứng lên, anh không thể ngăn cản cô nếu cô muốn.
Tính cách của cô ấy rất bướng bỉnh khiến anh không thể kiềm chế được.
Bạch Ngọc San nhanh chóng tìm thấy một vị trí thích hợp, không chỉ có thể tránh được sự bắn tỉa, mà còn có thể nhìn rõ tình hình của tòa nhà đối diện.
Cô lấy ra một khẩu súng lục, có thể đảm bảo độ ổn định khi bắn của súng, giảm độ giật, giúp súng bắn chính xác hơn.
Lúc này, một cảnh sát đặc nhiệm tinh mắt đã tìm ra kẻ tình nghi và hét lên: "Không, kẻ tình nghi đã trốn xuống tầng một, ở cuối dãy nhà."
Ngọc San tự nhiên cũng nhìn thấy vị trí của kẻ tình nghi.
Lúc này, tất cả cảnh sát đặc nhiệm đều đứng dậy chĩa súng vào nghi phạm.
Chu Nhất Minh vội vàng lớn tiếng ra lệnh, "Đừng bắn chết."
Một trong những cảnh sát đặc nhiệm đã bắn liên tiếp hai phát súng, "Không đội trưởng, kẻ tình nghi đã không còn trong tầm bắn.
Làm sao đây, hắn sắp chạy thoát rồi!"
Lúc này, Bạch Ngọc San híp mắt sắc bén, tìm đúng góc độ, quả quyết ra tay.
"Bang bang" hai tiếng liên tiếp vang lên.
Lúc này, một cảnh sát đặc chủng kích động kêu lên: "Ai, ai bắn nghi pham!"
Sau khi nghe những lời đó, mọi người nhìn nhau, và cuối cùng ánh mắt của họ rơi vào Bạch Ngọc Sân, người đứng cách đó không xa với một khẩu súng.
Vào lúc đó, tất cả ánh nắng vàng vọt lên đều rơi xuống người cô, mái tóc dài bồng bềnh tung bay trong gió, thổi qua khuôn mặt hoàn mỹ vô cùng xinh đẹp.
Tuy nhiên, San không hài lòng và nhỏ giọng chửi rủa: "Chết tiệt, nó chỉ trúng vào cánh tay phải của anh ta."
Chu Nhất Minh lập tức hạ lệnh, "Nghi phạm cánh tay phải bị thương, uy hiếp không còn, mọi người toàn lực đuổi theo!"
Trụ sở cảnh sát chi nhánh thứ hai.
Sau một hồi truy đuổi quyết liệt và nguy hiểm vừa rồi, đáng tiếc cuối cùng nghi phạm đã trốn thoát.
Bạch Ngọc San, Cố Ngôn, Chu Nhất Minh và các sĩ quan cảnh sát đặc biệt trở lại chi nhánh thứ hai của đồn cảnh sát.
Hàng loạt sự việc xảy ra đến hôm nay vẫn cần phải làm thủ tục, lập biên bản, ghi lời khai.
Lưu Sướng đã bị người nào đó bắn chết và thi thể của anh ta đã được gửi đến văn phòng giám định pháp y.
Điện thoại di động, vật dụng, v.v.
của Lưu Sướng đều được Chu Nhất Minh mang về đồn cảnh sát để kiểm tra.
Trong đại sảnh, một cảnh sát đặc chủng tức giận nói: "Đáng tiếc nghi phạm chạy thoát! Hắn rõ ràng bị thương, nhưng chúng ta lại không bắt được hắn.
Đối phương tựa hồ có kinh nghiệm, quen thuộc hoàn cảnh, đối kháng kịch liệt khả năng do thám.
"Tôi nghĩ nghi phạm có thể là cùng nghề với chúng ta, cảnh sát đặc chủng hoặc là bộ đội.
Nếu không, hắn ta không thể vừa giỏi bắn tỉa vừa giỏi chống trinh sát như vậy." Một cảnh sát đặc nhiệm khác phân tích.
"Phải! Khẩu súng mà người đó sử dụng là loại AWM đặc biệt dành cho quân đội.
Tôi nghĩ hắn nhất định là lính trong quân đội!"
Hai cảnh sát đặc công vây quanh Bạch Ngọc San, tò mò hỏi.
"Rõ ràng là kẻ tình nghi đã ở ngoài tầm súng của chúng tôi, và không ai trong chúng tôi bắn trúng hắn.
Làm thế nào cô lại bắn trúng chỉ bằng một khẩu súng lục? Chẳng lẽ khẩu súng lục của cô được chế tạo đặc biệt sao?"
"Đúng đúng, mau nói cho chúng tôi biết đi, cô làm như thế nào?"
Lúc này, Cố Ngôn đang đứng bên cạnh San, và nhìn thấy các nhân viên cảnh sát vây quanh, đôi mắt của họ tràn đầy sự kinh ngạc và ngưỡng mộ, cách họ nhìn cô ấy từ trên xuống dưới khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Đôi mắt sáng của cô ấy khẽ lóe lên, đôi môi cong lên thành một nụ cười hoàn hảo, cô giải thích: “Tôi bắn hai viên đạn gần như cùng một lúc, và dùng viên đạn thứ hai để bắn vào viên đạn thứ nhất để tạo lực đẩy cho tầm bắn của viên đạn.
Thật không may, đường đạn đã thay đổi một chút.
Ban đầu, tôi muốn bắn trúng ngực phải của nghi phạm.
Bởi vì đỉnh tháp chuông quá gió nên tôi đã thất bại."
"Oa! Thật tuyệt vời!"
"Không thể nào, tôi chỉ đọc nó trong sách, hôm nay lại thấy thật ngoài đời luôn, tuyệt vời!
Ngọc San cười xua tay, " Tôi không tốt như vậy đau, đừng tân bốc tôi quá."
Cố Ngôn lúc này trông khá tự hào nói to, "Cô ấy là nhà vô địch bắn súng trẻ toàn quốc, và thậm chí là..." Anh còn chưa nói xong, cô đã vội quýnh vào eo anh để ngăn anh nói tiếp.
Trên mặt cô lộ ra một tia ngượng ngùng, cô kéo Cố Ngôn đi ra ngoài.
“Đợi đã.” Chu Nhất Minh đột nhiên nói, trước mặt mọi người, anh nở một nụ cười hiếm có, “ Ngọc San, hôm nay em đã cứu mạng của tôi, tôi muốn cảm ơn đêm nay có thể mời riêng em ăn tối được chứ?"
Cô cũng không nghĩ quá nhiều, cười và nói.
" Được."
Bên cạnh cô, Cố Ngôn sắc mặt tối sầm lại.
Trong lời nói của Chu Nhất Minh, anh ta đặc biệt nhấn mạnh rằng mời riêng cô ăn tối, chẳng lẽ là bảo anh ấy đừng đi cùng sao?
Mặc dù ngay cả khi Chu Nhất Minh chỉ là ngưỡng mộ tài năng của cô ấy cũng khiến anh vô cùng khó chịu.....