Anh trở lại bàn cà phê.
Nhấc đũa lên, gắp một cái bánh bao tôm tươi, đặt vào trong bát trước mặt cô.
"Ăn đi.
Anh vừa mới mua xong vẫn còn ấm.
Nhà hàng này làm nhân bánh mùi vị rất đặc trưng.
Ăn thử đi."
San không thể từ chối nữa.
Cô ấy thực sự đói, vì vậy cô bắt đầu ăn.
Chẳng mấy chốc, cô đã ăn xong một bát cháo sườn heo và ba cái bánh bao cỡ nhỏ.
Bụng đầy thỏa mãn và không còn khó chịu nữa.
Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp bàn ăn một chút.
Nhìn thấy Cố Ngôn ngồi trên ghế sô pha và nhìn cô chăm chú, không nói lời nào.
Cô nói: "Muộn rồi, về đi, hôm nay tôi rất mệt muốn nghỉ ngơi."
“Quay về nhà với anh.” Anh đột nhiên nói.
Đã quen với việc có cô ở bên, anh không muốn một mình quay về căn nhà trống vắng một mình.
San ngước mắt lên, đôi mắt ngấn nước lấp lánh ánh sáng và lắc đầu, " Anh biết đấy, điều đó là không thể.
Chúng ta nên như thế này kết thúc là tốt nhất.
Chiếc váy và trang sức, tôi sẽ gửi lại cho anh vào ngày mai"
“Đúng rồi.” Như nhớ ra điều gì, cô cầm chiếc túi đeo tay từ trên ghế sô pha lên.
Cô ấy lấy chiếc vòng cổ từ trong túi xách của mình.
Vốn dĩ hôm nay cô ấy đeo chiếc vòng này nhưng vì chuẩn bị tham dự dạ tiệc nên đổi thành chiếc vòng cổ bằng sapphire nên cô đã tháo chiếc "Vòng quay may mắn" mà anh đã tặng ra.
Cô ấy đưa chiếc vòng cổ cho Cố Ngôn, " Anh thực sự đã mua chiếc vòng cổ này.
Bây giờ, tôi sẽ trả nó lại cho anh."
Cố Ngôn không trả lời.
Anh bình tĩnh lại, nheo lại đôi mắt sắc bén, toát ra một khí chất kỳ lạ.
Trong phòng bầu không khí lập tức trở nên ngưng trệ, không khí tựa hồ hoàn toàn đóng băng.
Khi đó, ở núi Thiên Long, anh tìm thấy chiếc vòng cổ của cô treo bên suối.
Bây giờ, cô lại cố ý trả lại vòng chiếc cổ cho anh, chẳng khác nào trả lại ký ức sinh tử ở núi Thiên Long cho anh.
Cô muốn tách khỏi anh hoàn toàn.
Làm sao anh có thể không hiểu được?
Cô thấy anh vẫn chưa lấy sợi dây chuyền, liền ném vào trong ngực anh.
"Trở về đi, cũng đã muộn, tôi đi nghỉ ngơi."
Bị sợi dây chuyền đâm vào ngực thật ra không đau, nhưng lúc này, nó như đâm thẳng vào trái tim anh, gặm nhấm thần kinh của anh.
“Đứa nhỏ thật sự là của Trương Dạ Nam?” Hắn tập trung âm thanh hỏi.
Rốt cuộc, anh đã không nghe cô thú nhận.
San sửng sốt một lúc, sau đó đơn giản thừa nhận: "Đúng vậy."
Nếu cô ấy không thừa nhận, sợ anh sẽ không để cho cô đi.
" Em nghỉ ngơi cho tốt.
Ngày mai tập đoàn sẽ có một buổi hội thảo về dự án mới, đừng quên tham dự." Anh ngây người đứng dậy, cầm lấy sợi dây chuyền.
Sau đó, anh mở cửa phòng và bỏ đi mà không ngoảnh lại.
Thấy Cố Ngôn rời đi, cô quây lại tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống chiếc giường trong khách sạn, chiếc giường mềm mại khiến cô buồn ngủ nhưng lại rất khó ngủ, đủ thứ chuyện trong quá khứ đều quay cuồng trong đầu cô, như thể tất cả đều ở trong đó.
Cô mệt đến nỗi ngủ thiếp đi trong cơn mê.
Khi cô mở mắt ra lần nữa thì đã là sáng hôm sau.
Cô vội vàng đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, bắt taxi đến trụ sở tập đoàn R&S, cùng nhóm dự án ô tô sắp xếp công việc.
Sau đó, cô ấy sẽ quay trở lại nhà của Cố Ngôn để thu dọn đồ đạc của mình.
Công ty bất động sản đã gọi cho cô vào sáng sớm và thuê một căn hộ cho cô ấy, địa chỉ cũng đã được gửi.
Yuyi nhìn thấy San đã vội vàng đến đội dự án ô tô vào sáng sớm và sắp xếp công việc, dường như đang vội vàng rời đi.
Cô vội tiến lên ngăn San lại, "Bây giờ sẽ làm gì? Có cần mình giúp gì không?"
"Tôi đến nhà của Cố Ngôn để thu dọn đồ đạc.
Hôm nay tôi sẽ dọn ra ngoài." San trả lời.
“ Tớ cũng đi.” Yuyi cười ngọt ngào.
San do dự và gật đầu.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn trở lại nhà của Cố Ngôn một mình.
Có lẽ bởi vì cô sợ phải ở một mình với anh một lần nữa.
Yuyi nhanh chóng đến phòng hành chính xin nghỉ phép, sau đó cùng San xuống lầu bắt taxi xuống lầu đến biệt thự trong thành phố.
" Oa, thật là xa hoa a!" Yuyi nhìn xung quanh cảm thán.
Khi San về đến nhà, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không có nhiều đồ.
Một ít quần áo hàng ngày và một số tài liệu tổng cộng chỉ có hai vali là đủ.
"Bây giờ chúng ta bắt taxi đến đó đi, vừa rồi đã kiểm tra vị trí, căn hộ cho thuê đó cách đây khá xa." Yuyi đẩy chiếc vali đến một bên đường.
“Cũng may là có tàu điện ngầm đến thẳng trụ sở tập đoàn nên đi làm cũng khá tiện.” San đáp.
Ngay khi cô ấy đang nói chuyện, khi cô nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy Cố Ngôn đang đi về phía mình.
San sửng sốt một lúc, nhưng sau đó nhớ ra rằng anh ta có định vị điện thoại di động của cô, vì vậy anh biết cô ở đâu cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Yuyi cảm thấy bầu không khí khó xử giữa hai người họ, cô ấy nắm chặt cánh tay của San
“Tôi về thu dọn đồ.
Có chuyện gì không?” San chủ động nói trước, sắc mặt bình tĩnh.
“...” Cố Ngôn khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn là âm trầm.
Đôi mắt đen sâu thẳm không đáy, hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì.
" Nếu không có chuyện gì thì tạm biệt." San đẩy hai chiếc vali trước mặt cô và dừng một chiếc taxi.
Cố Ngôn giơ tay và nhìn đồng hồ, nhắc nhở, "Có một cuộc họp dự án mới vào lúc ba giờ chiều, hãy tham dự đúng giờ."
"Được." San đáp.
Cố Ngôn đi ngang qua cô ấy và sải bước đi.
Yuyi quay lại liếc nhìn bóng lưng cao lớn và cô độc của anh không thể không nói nên lời, vẻ mặt và cuộc trò chuyện giữa hai người họ dường như họ đã trở thành người qua đường chỉ trong một đêm.
Chỉ nói về công việc, không còn có gì khác.
San chỉ muốn nhanh chóng rời đi, và không có thời gian để nghĩ về những thứ khác.
Cô và Yuyi bắt taxi và mất khoảng một giờ để đến căn hộ mới thuê.
Căn hộ này nằm ở một nơi hẻo lánh, nhưng nó rộng, mới và môi trường tốt.
"Oa, cũng không tệ.
Căn hộ Eden, cái tên nghe giống như là căn hộ dành riêng cho các cặp đôi." Yuyi xuống xe, đi dạo một vòng rồi thở dài, "Hợp đồng thuê nhà của mình tháng sau sẽ hết, nếu không cũng sẽ đến đây thuê một căn.
Ở cùng nhau."
San cười nói: “Không, cũng chỉ tạm thời chuyển đến đây, có lẽ tháng sau sẽ chuyển đến một nơi gần hơn."
"Ừ" Yuyi gật đầu khi cô mang chiếc vali lên lầu với San.
Căn hộ San thuê nằm trên tầng 14, một căn hộ đơn lẻ.
Có tổng cộng tám hộ gia đình ở tầng một, tất cả đều được trang trí theo phong cách Bắc Âu thống nhất.
Trang trí nội thất của căn hộ rất đơn giản và tươi mới, có nhà bếp và phòng tắm, rất sạch sẽ.
"Đáng tiếc đồ đạc ít một chút, cần bổ sung thêm đồ decor." Yuyi nhìn xung quanh nói.
"Không sao, còn một tháng nữa.
Gần đây mình sẽ tăng ca nhiều hơn.
Chỉ cần có chỗ ở và giường để ngủ là được rồi."
Ngay sau đó, San và Yuyi thu dọn đồ đạc và dọn dẹp phòng.
Hai người ăn một bát mì ở cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, rồi bắt tàu điện ngầm trở lại trụ sở của tập đoàn R&S.
Đã gần ba giờ chiều, San vừa đến, cô vội vã chạy đến phòng họp.
Đáng ngạc nhiên, Cố Ngôn đã không tham dự cuộc họp hôm nay về dự án mới, do trợ lý Từ An Ninh chủ trì.
Tại cuộc họp, San đã đưa ra ý tưởng về dự án mới và kế hoạch thúc đẩy tiến độ.
Sau khi thảo luận cẩn thận giữa các nhà quản lý cấp cao của trụ sở chính, một loạt các kế hoạch thực hiện đã được hoàn thiện.
Cuộc họp kéo dài khoảng ba tiếng đồng hồ và kết thúc êm đẹp.
Từ đầu đến cuối, Cố Ngôn không lộ mặt.
Sau cuộc họp, San trở lại văn phòng của nhóm dự án ô tô ở tầng 12.
Sau khi tan làm, đã gần 7 giờ tối, và những người khác đã rời đi.
Không có một ai trong văn phòng.
San rời bàn làm việc để đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Khi cô quây lại bàn, cô bất ngờ tìm thấy một chiếc túi trên bàn.
Khi mở nó ra, cô thấy một hộp bento cao cấp, cơm chiên hải sản trông rất ngon, súp sườn heo và một vài món ăn vặt nhỏ.
Bữa tối vẫn còn nóng hổi, hình như mới được đặt ở đây.
Chẳng lẽ là Yuyi?
Cô chợt thấy đói nên không suy nghĩ nhiều liền mở hộp bento ra ăn.
Lúc ăn, cô dùng điện thoại di động gửi tin nhắn cho Yuyi, "Cảm ơn vì bữa tối."
Rất nhanh, Yuyi nhắn lại, "Bữa tối gì?"
San sửng sốt, đó không phải là hộp cơm Yuyi để lại cho cô sao?
Vì lý do nào đó, hình bóng của Cố Ngôn xuất hiện trong tâm trí cô.
Phải không?
Anh ấy cũng là người đã mang bữa tối cho cô ngày hôm qua.
Khi nghĩ đến đây thì cô cũng đã ăn xong và thu dọn.
"Ăn tối chưa? Đang tăng ca sao? Có muốn mình mang bửa tối đến không?" Yuyi lại gửi một tin nhắn.
San gõ nhanh và trả lời: "Không, đã ăn rồi.
Cảm ơn."
San cúi đầu và mỉm cười, nhưng không ai biết cô đang nghĩ gì.
Ngay sau đó, cô ấy lại mở máy tính và màn hình vẽ tay, chuẩn bị bắt đầu làm thêm giờ.
Bây giờ, tất cả những gì cô muốn làm là cống hiến hết mình cho công việc.
Sau khi làm thêm đến tận đêm khuya, San bắt chuyến tàu điện ngầm cuối cùng và trở về căn hộ Eden mới thuê.
Lúc về đến nhà đã gần 12h.
Cô chạy nhanh đến cửa căn hộ, không ngờ nhìn thấy Trương Dạ Nam đang đứng dưới lầu chờ cô..