Nụ hôn vương vấn nhẹ nhàng rơi xuống.
Anh cẩn thận nâng niu cô, giữ cô bằng sự dịu dàng nhất.
Anh đặt hai tay lên cổ cô, tim đập dữ dội, hơi thở gấp gáp khiến anh rất lâu mới bình tĩnh được.
Cảm giác cô đẹp đến mức khiến anh cảm thấy không thực, cứ như thể kéo dài cả đêm chỉ như là một giấc mộng đẹp.
Ngay cả lúc này, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, anh cũng không thể tin được rằng anh thực sự đã có được cô.
Anh sờ trán, hai má cô không còn nóng nữa.
Hiệu quả của thuốc dường như đã giảm hoàn toàn.
Bình minh đang đến.
Anh mặc đồ xong, sau đó anh ôm cô vào lòng và mặc từng bộ quần áo cho cô.
Dù cho có cử động nhẹ nhàng nhất, cô vẫn tỉnh dậy khi anh cài nút áo.
Không khí buổi sáng trên núi rất trong lành.
Cô hít một hơi thật sâu, chỉ để cảm thấy mát mẻ và sảng khoái.
Cô từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là khuôn mặt tuấn tú của Cố Ngôn.
Đường nét sâu thẳm, khuôn mặt điển trai, đôi môi gợi cảm, gần trong tầm tay.
Dù có chút mệt mỏi nhưng không vì thế mà mất đi vẻ điển trai, khiến người ta không thể rời mắt.
Cô thấy anh đang mặc áo, cài cúc ngực cho cô.
Cô nắm lấy tay anh trong tiềm thức, “ Em tự làm được.” Giọng cô khàn khàn.
Cố Ngôn hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô, không trả lời, nhưng tay cũng không dừng lại.
San nhìn xung quanh, lúc này họ đang ở rìa một cái hồ nhỏ, bị một tảng đá lớn chặn sau lưng, áo khoác của anh ấy trải ra trên mặt đất, nó nhăn nhúm như thể có chuyện gì bạo lực vừa xảy ra.
Bộ não của cô ngừng lại trong giây lát, và những ký ức rời rạc xuất hiện.
Dù không trọn vẹn nhưng những mảnh hương thơm đọng lại trong tâm trí.
Cô nhớ tới chính mình, quấn lấy anh như rắn nước, không ngừng cầu xin, không chút hình tượng.
Điên rồ, chỉ là điên khùng.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao mình lại bị khàn tiếng.
Hai má San nóng bừng lên, cô nóng lòng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Thấy vậy, anh cài cúc áo cho cô và định giúp cô đi tất.
Cô vội vàng ngăn lại, "Em tự...."
“ Để anh!” Cố Ngôn lạnh giọng khẳng định.
Ngón tay mảnh khảnh lướt qua ngón chân trắng nõn mềm mại của cô, bàn chân thật sự rất đẹp, cân đối, đầy đặn, làm người ta không nỡ bỏ xuống.
Thấy anh nhẹ nhàng xỏ tất cho mình, mặt cô càng đỏ hơn, muốn rút chân ra nhưng anh giữ chặt không nhúc nhích.
Sau khi xỏ tất cho cô xong.
Cố Ngôn lấy chiếc vòng cổ "Wheel of Fortune" từ trong túi ra.
“ Để anh đeo cho em.” Một giọng nói từ tính vang lên bên tại cô.
Đôi mắt San đột nhiên sáng lên, cô ngạc nhiên vô cùng.
"Sợi dây chuyền này được treo trên cành cây bên con suối.
Em hy vọng ai đó có thể biết em đang đi đâu, nhưng thực sự là anh đã nhặt được nó?"
“ Ừm, có lẽ ông trời muốn anh tìm được em.” Anh đeo nó cho cô, có lẽ đây thực sự là định mệnh của họ.
Định mệnh anh phải tìm thấy cô, và định mệnh sẽ có được cô.
Trời cuối cùng cũng sáng.
Một chút bình minh vàng rực bao phủ xung quanh họ.
Giờ phút này, khuôn mặt của cô còn chói mắt hơn cả ánh ban mai, làn gió ban mai thổi bay mái tóc, những sợi tóc gợn theo gió, là một vẻ đẹp rất quyến rũ.
Anh không thể nhìn đi chỗ khác.
Cơ thể đã hoàn toàn thỏa mãn đêm qua lại trở nên bồn chồn.
Anh nóng lòng muốn ngay lập tức thử lại cảm giác mãnh liệt và thú vị đêm qua.
Đáng tiếc, cách đó không xa dường như có tiếng hô vang lên, dường như không ít người đang vội vàng hướng bên này đi tới.
“Chắc là Chu Nhất Minh và những người khác.” Cố Ngôn đứng dậy và đưa tay ra kéo San lên.
Khi San đứng dậy, cô nhận ra rằng chân mình đau và tê cóng như thể chúng không phải của mình.
"Chu Nhất Minh dẫn đầu nhóm và cuối cùng đã tìm thấy chúng ta.
Đi thôi, hãy đi gặp họ." Cố Ngôn nắm tay San, nhưng thấy rằng cô đang đứng yên.
“Sao vậy?” Anh nhìn lại cô.
" Em......" Cô xấu hổ cúi đầu xuống, " Em đi không nổi..."
Khuôn mặt điển trai của Cố Ngôn thoáng chút ngượng ngùng.
Anh biết tất cả là nhờ anh đêm qua quá kịch liệt, dù đã cố gắng hết sức cẩn thận nhẹ nhàng nhưng cuối cùng vẫn luôn mất tự chủ.
"Đi, anh cõng em." Anh cười nhẹ nhàng nói.
" Cười cái con khỉ, điều tại anh."
Anh cổng cô trên lưng, đi bộ rời hồ nước, đi theo hướng có tiếng gọi.
San lặng lẽ dựa vào lưng anh, cảm giác rất ấm áp và yên tâm.
Chu Nhất Minh dẫn đầu đội và tìm kiếm suốt đêm.
Lúc đó, vì trời quá tối, khi đi đường vòng đến chân núi, họ phán đoán sai hướng, gặp phải con đường cụt có gai phía trước, người bình thường không thể đi được nên họ đã phải quay trở lại.
May mắn thay, anh đã ra lệnh cho mọi người phong tỏa các lối vào và lối ra của núi Thiên Long, đồng thời cử người canh gác để đảm bảo rằng sẽ không có thêm một ai có thể lọt vào.
Hơn nữa, trong quá trình tìm kiếm, họ còn vô tình phát hiện ra những chiếc mặt nạ và dao găm do bọn xã hội đen vứt bỏ.
Dựa trên điều này, anh nhận định rằng không còn ai ở núi Thiên Long có thể đe dọa tính mạng của San và Cố Ngôn.
Vì vậy, Chu Nhất Minh đã ra lệnh cho cảnh sát đặc nhiệm nghỉ ngơi tại chỗ và chờ bình minh lên sẽ tiếp tục tìm.
Nếu không thì rất tốn thời gian và công sức.
Đột nhiên, một người chậm rãi đi phía trước, và khi quan sát kỹ hơn, Cố Ngôn đang cổng San trên lưng đi tới.
Chu Nhất Minh cổ họng thắt lại, anh mím môi, bước nhanh về phía trước, quan tâm nói: "Cuối cùng cũng tìm được hai người, có sao không?"
Anh nhìn San và hỏi: "Em sao vậy? Trông không được thoải mái cho lắm, có vấn đề gì không?"
San rời khỏi lưng Cố Ngôn, sau một lúc cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Tôi không sao, vừa rồi có chút mệt thôi.” Cô cười nhẹ, “Cảm ơn anh đã phái nhiều cảnh sát đến tìm tôi.”
Chu Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm và nói với Cố Ngôn, "Tôi đã tìm thấy điện thoại vệ tinh và thiết bị định vị của anh, và cũng biết rằng hai người đã nhảy xuống dốc.
Tôi xin lỗi, đã đến muộn.
"
"Không sao đâu, tôi nghĩ, tất cả là nhờ cậu đến nếu không bọn côn đồ sẽ không dễ dàng rút lui." Cố Ngôn đáp.
Anh ấy đã bỏ qua việc San bị trói bằng bom hẹn giờ và bị đánh thuốc.
Bây giờ anh ấy vẫn còn sợ, anh sẽ điều tra kỹ khi trở về thành phố K.
"Tên xã hội đen đứng đầu cực kỳ hung ác hắn cắt cổ tất cả những người đã tham gia hoạt động.
Không còn ai sống sót." Chu Nhất Minh cau mày, anh nhận ra rằng đối thủ rất khó đối phó.
"Tôi đánh giá người này phải là một cựu chiến binh, ít nhất phải có nhiều năm kinh nghiệm làm lính đánh thuê và giết người.
Giả sử việc giết bà Triệu và bắt cóc San là do cùng một người thực hiện, điều đó có nghĩa là anh ta phải có một danh tính an toàn ở thành phố K.
Và hắn có một số quyền lực nhất định, nếu không thì hắn không dám hành động như thế này."
Quay đầu lại, anh nói với San, " Có muốn ăn chút gì không?"
Sau đó, anh lấy nước khoáng cùng bánh quy và bánh mì trong túi ra đưa cho San.
San không từ chối, trong một khoảng thời gian ngắn, cô đã trải qua những lần bị bắt, trốn thoát, bị rượt đuổi, gỡ bom, bỏ thuốc , cô rất mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi.
“Em có bị thương?” Chu Nhất Minh vội hỏi khi nhìn thấy đường viền cổ hơi hở của cô, lộ ra một vài vết đỏ.
San giật mình, trong tiềm thức siết chặt cổ và cười khan, "Không, không, tôi không bị thương."
Cô xấu hổ quay mặt đi.
Sau đó cô uống một chút nước, ăn một chút bánh mì, và cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhìn bầu không khí mơ hồ lưu chuyển giữa hai người bọn họ, đại khái anh đã hiểu tối qua có chuyện gì.
Họ là vợ chồng hợp pháp, và sự quan tâm của anh thực sự là dư thừa..