Editor: Caroaulie

Beta: kimaan

Phòng luyện tập lặng ngắt như tờ.

Đường Trừng chưa kịp nói lời trên miệng ra, cũng chẳng thể chen vào lần nào, cô trầm mặc nhìn Giang Kỳ như thể mới gặp vị đỉnh lưu này lần đầu tiên.

Đường Trừng mấp máy môi mấy lần, vừa định mở miệng nói gì đó.

Trong bụng bỗng dưng vang lên tiếng rột rột rất nhỏ.

Hai người đồng thời hướng ánh mắt về nơi phát ra âm thanh – là bụng Đường Trừng.

Đường Trừng: "!!"

"Em không ăn tối à?"

Giang Kỳ nhíu mày.

"Vâng."

Đường Trừng có chút xấu hổ, trước đó cô bị chọc tức đến no rồi, không nuốt nổi cơm nữa.

"Nhưng em đã ăn bánh quy rồi..." Dù cô chỉ ăn một cái.

Đường Trừng cố gắng giải thích, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Giang Kỳ, giọng cô bất giác nhỏ đi, cứ như đang chột dạ vậy.

Sau khi nhận ra điều gì đó, cô lại hơi hếch cằm lên, không đúng, tại sao cô phải chột dạ, người đứng trước mặt có phải bố cô đâu.

Giang Kỳ cụp mắt xuống.

Hai giây sau, một túi giấy được ném vào trong lòng Đường Trừng.

Đồng thời, giọng nói của người đàn ông thản nhiên vang lên.

"Bữa tối mua nhiều, nếu em không ngại thì có thể ăn."

Đường Trừng: "..."

Cô vội vàng mở túi giấy, bên trong có một chiếc bánh mì kẹp trứng giăm bông và một chai sữa vị đào.

Đường Trừng cắn môi dưới.

Mua nhiều?

Thật sự là mua nhiều sao?

Nghĩ đến đây, Đường Trừng ngẩng đầu cười nói: "Thật trùng hợp, cảm ơn Giang lão sư, sandwich vẫn còn nóng, quá tuyệt vời rồi!"

Đường Trừng cầm túi giấy ngồi sang một bên và bắt đầu ăn.

Có lẽ cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh, Đường Trừng vừa ăn sandwich, vừa chủ động tìm đề tài nói chuyện.

"Đúng rồi, mấy lời Giang lão sư vừa nói không phải là đùa em đấy chứ?"

Giang Kỳ ngồi cách cô hai mét đang nghịch điện thoại thì ngẩng đầu lên, "Câu nào? Câu đồng ý diễn cảnh hôn với em hả?"

Đường Trừng: "... Khụ, khụ, khụ."

Đường Trừng không cẩn thận bị sặc sữa, ngồi tại chỗ ho khụ khụ.

Giang Kỳ nhíu mày, thấy đối phương chỉ ho khan hai tiếng rồi ngừng lại, lông mày lúc này mới giãn ra, "Tôi biết em rất vui, nhưng không cần phải kích động như vậy đâu."

Đường Trừng: "..."

Cứu mạng, ai đó nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra với Giang đỉnh lưu đi? Con người lạnh nhạt thờ ơ kia đâu rồi, sao tự dưng lại trở nên tự luyến thế?

Hay là, con người trước kia chỉ là giả vờ, còn đây mới là bản chất thật của anh?

Đường Trừng chỉ chửi thầm trong lòng, trên mặt vẫn rất tự nhiên, cô khẽ cười nói: "Cảnh hôn gì đó, nếu Giang lão sư không thấy phiền."

Giang Kỳ cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Là một diễn viên, tôi không ngại."

Đường Trừng: "..." Cảm ơn anh nhé!

Nghĩ đến việc một diễn viên hàng đầu như Giang đỉnh lưu sẽ chỉ dẫn và đối diễn với mình, Đường Trừng làm gì còn nghĩ đến chuyện nhai kỹ nuốt chậm nữa. Cô cắn hai ba miếng hết luôn bánh sandwich, sau đó uống hai hớp sữa. Vì ăn quá nhanh nên cô bị nghẹn, phải duỗi tay vỗ ngực hai lần mới hết.

"Em vẫn luôn ăn cơm như vậy?"

Vất vả lắm mới nuốt hết bánh sandwich và sữa, Đường Trừng lấy khăn giấy ra lau miệng. Cô hưng phấn đi tới trước mặt Giang Kỳ, kết quả nhận được câu hỏi như vậy.

Đường Trừng: "?"

Chỉ là đối diễn với nhau mà thôi, đến cả việc ăn cũng muốn quản luôn rồi?

Nhưng nghĩ đến bản thân còn phải đi cọ nhiệt độ, lại còn phải nhờ anh giúp đỡ, Đường Trừng lễ phép cười nói, "Em không hay ăn như vậy, cũng không còn sớm nữa, em muốn nắm chắc thời gian luyện tập lần này, dù sao cũng không nên tốn của nhiều thời gian của Giang lão sư."

Sau một hồi giải thích, Giang Kỳ im lặng.

"Vậy thì, Giang lão sư, giờ chúng ta có thể bắt đầu được chưa?" Đường Trừng tràn đầy mong đợi hỏi.

Giang Kỳ thấy đôi mắt và lông mày của cô đều toát lên sự vui vẻ, ánh mắt khẽ lóe lên, anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Gió đêm mùa hạ từ ngoài cửa sổ thổi vào, mùi hoa hòe ngọt ngào thoang thoảng khắp nơi.

Trong phòng, Đường Trừng đã nghiền ngẫm kịch bản, về cơ bản không cần dựa vào nữa, Giang Kỳ cầm bản thảo đọc kỹ cốt truyện của 《 Sắc đẹp gây họa 》.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đọc đến giữa kịch bản, là cảnh hôn giữa Mễ Sở và nhân vật phản diện Thành Minh.

Nụ hôn diễn ra trên nóc tòa nhà Mễ Sở nhảy xuống, đó là phần thưởng nhỏ mà Mễ Sở yêu cầu trước khi chết.

Nụ hôn qua đi, Mễ Sở tươi cười nhảy từ trên nóc tòa nhà xuống, trong khi người yêu Thành Minh đứng ở một bên, tận mắt nhìn thấy cô như bông hoa úa tàn, toàn thân nhuốm đầy máu.

Kết hợp với tên phim 《 Vị thần tội lỗi 》, khán giả thậm chí còn gọi nụ hôn giữa hai người là nụ hôn thần chết.

Cảnh hôn đã được thống nhất, Đường Trừng gần như quỳ rạp trên mặt đất, hơi nâng cằm lên sau khi khàn khàn nói xong lời thoại về nụ hôn của mình, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Vì không thể nhìn thấy gì, các giác quan của Đường Trừng ngay lập tức được phóng đại, cô chỉ nghe thấy tiếng quần áo sột soạt của Giang Kỳ, và tiếng bước chân từng bước đi về phía cô.

Rõ ràng khi phối hợp diễn cùng nhau lúc nãy, Đường Trừng còn cảm thấy tận tâm và vui vẻ vô cùng, thậm chí cô hoàn toàn quên rằng người trước mắt là Giang Kỳ, là Giang đỉnh lưu lấp lánh ánh hào quang, giờ lại chỉ coi anh như bao diễn viên bình thường khác.

Nhưng hiện tại, cảm giác được Giang Kỳ im lặng đứng trước mặt mình, Đường Trừng ngay lập tức thoát vai, trái tim không hiểu sao bắt đầu đập liên hồi.

Đường Trừng đếm số để ổn định lại nhịp tim đập thình thịch, đang đếm dở thì bỗng dưng cảm nhận được ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng nâng cằm mình lên.

Cảm giác kích thích bất ngờ ập đến khiến Đường Trừng quên mất mình vừa đếm đến số bao nhiêu, cô chỉ có thể bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu đếm lại từ số một.

Cùng lúc đó, Giang Kỳ nhìn gương mặt cô gái đã rút đi nét ngây thơ trong quá khứ, lại thêm nét trưởng thành xinh đẹp. Anh nhìn nốt ruồi trên chóp mũi của cô, ký ức tràn về như thủy triều.

Trong trí nhớ, nụ hôn đầu tiên của họ cũng bắt đầu vào một đêm đầu hạ như thế.

Vì vấn đề sức khỏe, Đường Trừng rất dễ bị nóng trong người, vừa bị nóng là y rằng sẽ xuất hiện mụn nước trên khóe miệng.

Giống như lời của đám Trình Cao Dương, anh có hơi chó một chút.

Đêm đó, anh nói với cô, theo nghiên cứu khoa học, nước bọt có thể khử trùng rất tốt...

Giang Kỳ cụp mắt, khóe môi khẽ giật, ánh mắt lại rơi vào đôi môi hồng nhuận của Đường Trừng, anh cúi đầu quan sát thật kỹ, đồng thời thấp giọng nói ra lời thoại, "Như em mong muốn."

Người đàn ông đến gần tới mức Đường Trừng có thể cảm nhận được hơi thở của anh, mùi cành thông sau khi tuyết rơi càng ngày càng nồng.

Cô theo bản năng nín thở.

Khoảng cách hai người ngày càng gần, ngày càng gần...

"Tìm được cậu rồi!"

Một tiếng hét lớn nổ vang bên cạnh hai người họ.

Đường Trừng lập tức mở mắt ra, đúng lúc sa vào đôi mắt sâu thẳm của Giang Kỳ.

Trình Cao Dương kích động đẩy cửa ra, thấy rõ ràng hai người đang làm gì trong phòng, lập tức thốt ra một câu.

"Giang Kỳ, có chuyện gì với cậu vậy? Tại sao rời đi lại không nói một lời... lời... hôn à?"

Giang Kỳ: "..."

Đường Trừng: "..."

Đường Trừng và Giang Kỳ đồng thời tách nhau ra. Cô hắng giọng một cái, còn Giang Kỳ mặt lạnh nhìn về phía Trình Cao Dương.

"Hai người đang làm gì thế? Có phải tôi không nên vào không?"

Giọng nói của Trình Cao Dương nghe như một con gà trống bị bóp cổ.

"Tập luyện." Giang Kỳ nói ít hiểu nhiều.

Trình Cao Dương: "Tập luyện?!"

Trên mặt Trình Cao Dương viết mấy chữ "Dù tôi đọc ít sách thì cậu cũng đừng hòng lừa được tôi."

"Nếu không thì?"

Giang Kỳ chỉ liếc anh một cái, nhưng Trình Cao Dương lại không kiểm soát được bản thân mà run lập cập.

Anh cảm thấy có lẽ mình đã làm điều gì đó tồi tệ, hoặc mình đã làm hỏng việc tốt của tên chó Giang.

"Không sao, hai người tiếp tục... luyện tập, tôi ra ngoài chờ, tôi ra ngoài..."

Trình Cao Dương còn chưa nói xong, Đường Trừng ở một bên đã đứng dậy cắt ngang, "Không cần đâu."

Cô quay đầu nhìn sang Giang Kỳ ở bên cạnh, sau đó vội vàng rời tầm mắt: "Em thấy cũng không còn sớm nữa, trì hoãn công việc của Giang lão sư lâu như vậy, hôm nay dừng lại ở đây được không?"

Giang Kỳ cúi đầu nhìn chóp mũi Đường Trừng rồi mím môi, "Được."

"Vậy Giang lão sư, anh Cao Dương, em về trước đây, tối nay phải cảm ơn Giang lão sư đã ra tay giúp đỡ lần nữa, lần sau em mời anh ăn tối."

Đường Trừng cười nói.

Giây tiếp theo, cô thấy Giang Kỳ giơ ba ngón tay phải lên.

Đường Trừng: "?"

Giang Kỳ: "Em nợ tôi ba bữa rồi."

Đường Trừng: "..."

Trình Cao Dương: "..."

"Được."

Đường Trừng lúng túng gật đầu cười, "Ba bữa thì ba bữa, Giang lão sư yên tâm, em có quên mời ai cũng sẽ không quên mời anh. Vậy em đi trước nhé?"

Đường Trừng chỉ ra ngoài cửa.

Giang Kỳ gật đầu.

Đường Trừng thu dọn đồ đạc của mình, bao gồm giấy đựng bánh sandwich, chai sữa và rác rưởi của những thứ đã ăn trước đó, cô gật đầu với Giang Kỳ rồi bước ra ngoài. Khi đi ngang qua Trình Cao Dương, cô mỉm cười lịch sự với đối phương.

Đường Trừng đi rồi, phòng luyện tập lại rơi vào yên lặng.

Trình Cao Dương nhìn ra bên ngoài, chắc chắn không thấy Đường Trừng hay người nào nhìn trộm nghe trộm nữa mới đến bên cạnh Giang Kỳ.

"Không phải, lão Giang, hai người vừa mới..."

"Diễn tập thôi."

Giang Kỳ vẫn đưa ra câu trả lời như cũ.

"Cái gì mà diễn tập? Tôi ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, hai người coi tôi như đứa trẻ ba tuổi đấy à. Tôi hỏi cậu nghiêm túc, cậu có thích Đường Trừng không? Với lại, ngày xưa hai người có gì với nhau đúng không?"

Trình Cao Dương hỏi không ngừng nghỉ.

Giang Kỳ không trả lời.

Trình Cao Dương: "..."

Trình Cao Dương: "Vãi ạ, tôi thấy kiếp trước của cậu chắc là vỏ trai rồi, nếu không tại sao miệng lại kín như hũ nút vậy? Chẳng lẽ là có thật? Nhưng tôi nhớ rất rõ ràng, hồi cấp ba cậu toàn đi chơi với chúng ta, lấy đâu ra thời gian để yêu đương?"

Nói tới đây, Trình Cao Dương dừng một chút, "Không đúng, tôi nhớ cậu trọ ở trường năm lớp 12 đúng không? Có phải là khi đó... Tôi hỏi cậu, tại sao đột nhiên lại muốn trọ ở trường trong khi đang sống yên ổn ở biệt thự lớn?"

"Hơn nữa, Giang Kỳ, cậu đã hành động rất kỳ lạ trong khoảng thời gian đó, đột nhiên lao đầu vào việc học. Khi chúng tôi hỏi cậu lý do, cậu nói thế nào, cậu bảo vì sắp tới sinh nhật lần thứ 60 của ông, nên cậu muốn đạt điểm cao để làm ông vui."

Nói tới đây, Trình Cao Dương sâu kín nhìn anh, "Ông Giang cuối cùng có xem bảng điểm của cậu không?"

Giang Kỳ: "..."

"Đã yêu sớm lại còn giấu giấu diếm diếm, đến cả anh em tốt của mình cũng giấu cho bằng được, còn tuổi thanh xuân của người nào đó lại nhiều màu sắc đến vậy nha!"

Trình Cao Dương mỉa mai.

Giang Kỳ hoàn toàn lờ anh đi và bước ra ngoài.

"Hơ? Tôi thấy cậu nhiều năm rồi chưa có bạn gái, có phải còn lụy người ta hay không? Mối quan hệ sâu đậm như vậy, tại sao ngay từ đầu lại chia tay? Nếu không bây giờ..."

Trình Cao Dương bắt đầu lải nhải.

Nghe vậy, bước chân Giang Kỳ hơi khựng lại, ánh mắt nhất thời tối sầm, rất nhanh sau đó liền nhấc chân, lần nữa đi về phía trước.

Từng bước từng bước đi trên hành lang tối đen của đài truyền hình Tùng Thanh.

Nhìn ánh đèn lờ mờ trước mặt, một giọng nữ bất giác vang lên bên tai người đàn ông——

"Giang Kỳ, cậu có biết... Lì lợm đeo bám thật sự làm người khác cảm thấy rất khó chịu không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play