Không nấn ná lại lâu, bọn họ nhanh chóng rời khỏi nhà Lý Quân không làm phiền anh em họ nữa. Diệp Vong Lệnh trở về nhà còn dì Lưu đã đứng sẵn ở cổng, từ xa đã trông thấy dì lo lắng nhìn ngang ngó dọc mãi. Dật Tinh Vọng được dìu xuống xe, cậu mang theo một né cười sán lạn, vui vẻ chào dì. Dật Kim Uẩn lẫn Dật Bất Ôn thì mặt mày tối sầm khó ở đang dìu cậu đi vào. Dì Lưu nhanh chóng pha sữa nóng, mang lên phòng cho Dật Tinh Vọng y đang thu dọn quần áo nha, dù vừa tỉnh dậy còn rất mệt nhưng làm sao có thể cản được tiếng gọi của con tim. Dật Kim Uẩn và Dật Bất Ôn đứng ngay cửa, chỉ nhìn vào vừa hay dì Lưu mang ly sữa lên, dì liền hỏi

“Vọng Vọng chuẩn bị đi đâu đấy? Các con lại bắt nạt nó nữa à” dì có hơi tức giận, như muốn nghẹn ngào. Lúc trông thấy cậu bị bế ra dì hoảng đến nỗi chạy xuống cầu thang còn vấp té.

“Không có, là nó tự muốn đi” Bỏ nhà theo trai

Dật Kim Uẩn vừa nói vừa đẩy gọng kính, anh đang khó chịu. Dì Lưu thì tức giận vì hai thằng anh vô tâm không thèm ngăn cản. Dì để ly sữa trên bàn rồi xuống nhà

Vali được thu dọn xong, cậu cũng không mang nhiều hành lý, những thứ còn lại cậu sẽ cho người đến thu dọn thêm. Dật Tinh Vọng vui vẻ kéo hành lý lạch cạch đi xuống, dì Lưu vẫn không thấy đâu, cậu còn định chào dì một tiếng. Sau khi thống nhất với DVL, cậu quyết định sẽ đến nhà riêng của anh sống nha. Cũng không lạ lẫm gì…dù sao từ mấy lần hồi sinh trước, thân thuộc với cậu nhất chẳng phải là anh sao. Sinh mệnh của cậu còn được cứu vớt bằng trái tim mổ sống của anh…Sao có thể, không thích người đó đây.

Cậu cười cười, Diệp Vong Lệnh ngồi sẵn trong xe, nói đúng hơn là Dật Bất Ôn bảo với quản gia không cho anh vào nên anh đành ngậm ngùi chờ đợi. Dật Tinh Vọng lon son kéo chiếc vali của mình nhẹ nhàng ra cổng, Dật Bất Ôn và Dật Kim Uẩn cũng bẽn lẽn theo sau, khi thấy cậu còn nhỉ. vờ cầm cái lá cây soi xét. Dật Tinh Vọng lên xe, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, chiếc xe lăn bánh đưa người con út trong nhà dần đi xa.

Dì Lưu cũng bước ra, đưa cho Dật Kim Uẩn một sấp tài liệu, bà còn hậm hực nói

“Con tự mà coi, chẳng phải có thành kiến với nó sao”

Dật Kim Uẩn mơ hồ, lật từng trang giấy. Bệnh tim của DTV? còn có menopholin gì cơ? Dì Lưu giải thích

“Bệnh tim của nó, căn bản sẽ không có…Mẹ của tụi con…lúc mang thai hai đứa đã nhiều lần bị người ta cho một lượng nhỏ thuốc cấm vào hương liệu thắp mỗi tối. Một thời gian dài nhưng chẳng bị ai phát hiện cho không có biểu hiện cụ thể gì, các con lại ra đời khỏe mạnh cho nên…Đáng ra khi hai đứa ra đời, căn bệnh tim này người mắc phải chính là ai đứa…Nhưng mà do phát hiện muộn màng…thì đứa út…cũng là Vọng Vọng, đã mang theo toàn bộ tác dụng phụ của thuốc mà ra đời. Đó là lý do tại sao nó mắc bệnh tim bẩm sinh, cơ thể lại thập phần yếu ớt. Còn về cái chết của cha hai đứa…thật ra là do đối thủ của ông hãm hại. Nhưng vì không muốn hai đứa mang tâm tư bán thù ghi hận, nên mới dặn dò kĩ dì không được nói ra…Thật không ngờ, bọn con lại đổ mọi tội lỗi lên đầu đứa em của mình…Nó…chẳng phải rất đáng thương sao?”

Dật Kim Uẩn, Dật Bất Ôn đứng chết trân, tay siết chặt tờ giấy, anh không tin…Nhưng…làm sao chứ? Sao có thể như thế được. Dì Lưu nói xong, lau khóe mắt rồi trở vào nhà, bỏ lại hai người đang ngơ ngẩn tại chỗ kia.

Dật Tinh Vọng được anh chở đến một căn biệt thự gần trường, anh mang vali xuống dẫn cậu vào nhà. Cậu cảm thấy căn nhà này cũng quá quen thuộc đi. Anh lấy cho cậu một cốc nước cam ép, điều hòa tivi đã bật sẵn cả. Nhanh chóng tiếp nhận thức ăn và điều kiện thích hợp, Dật Tinh Vọng lập tức như một thói quen nằm thẳng xuống sofa, vừa nhai nhóp nhép thức ăn vặt vừa coi chương trình tivi ưa thích. Anh mãn nhãn đứng nhìn, cảm thấy nơi này bây giờ mới thật giống thứ gọi là nhà. Cậu lăn lóc như thế mãi đến gần tối, Diệp Vong Lệnh cũng nấu xong thức ăn, anh gọi cậu xuống như những lần trước. Dật Tinh Vọng chậm chạp bước ra từ phòng tắm, tóc vừa sấy xong nên phồng lên tròn như quả bóng. Dật Tinh Vọng ngồi xuống bàn, đang chậm rì rì ăn uống thì anh hỏi

“Em…có muốn về gặp…Diệp Lục Tố không?”

“Ai cơ…Cha anh?”

“Ừ…cả ông nội nữa…cả nhà muốn gặp em”

“Họ có biết em là con trai không”

“Họ tự điều tra, biết anh đang yêu đương nhưng chưa biết đối tượng là ai”

“Tức là chưa biết à?”

“Ừ…Em không muốn cũng được, không sao. Đừng giận, do họ theo dõi anh…nên” mắt anh đỏ dần, sống mũi cũng cay cay. Mít ướt thật đấy!

Dật Tinh Vọng cười “Sẽ gặp. Bao giờ đi?”

“Tối hôm nay. Hay em muốn ngày mai. Anh gọi cho họ nhé” Diệp Vong Lệnh cảm thấy bản thân cũng quá hèn mọn rồi

Dật Tinh Vọng nghe thế lập tức đứng lên, cậu lắc đầu vôi vã chạy lên phòng còn bỏ lại một câu

“Sao anh không nói sớm. Em đi thay quần áo, anh cũng nhanh lên”

Diệp Vong Lệnh nhìn theo bóng lưng của cậu, anh hạnh phúc đến nỗi mặt cũng đỏ lên vì không thể kìm chế sự phấn khích

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play