Chu Trình lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, màn hình sáng lên bà đầu bên kia cũng nhấc máy. Anh không nhanh không chậm nói vào điện thoại
"Điều tra chuyện xảy ra mấy hôm nay của nhà họ Liên đi, càng nhanh càng tốt"
Sau đó anh trở về lớp, mang cặp sách lên rồi chào giáo viên đi về. Chu Trình phá hoại đã lâu nên cũng chẳng lạ gì, thời gian trước đột nhiên anh trở nên ngoan ngoãn mới là điều kì lạ. Vũ Miêu thấy đại ca của mình về mất thì cũng xin phép về luôn. Cô nhanh chóng chạy theo hỏi chuyện, vừa nghe thuật lại liền lắc đầu, không suy nghĩ mà vô tư nói
"Anh làm thế là sai rồi. Cho dù Dật Tinh Vọng có sai đi nữa thì giữa cô ta và Vọng Vọng ai quan trọng hơn anh phải là người rõ nhất chứ"
Ngưng một lúc, Vũ Miêu lại nói tiếp
"Chẳng những thế cậu còn là cậu ba nhà họ Dật, nếu cậu làm trái quy tắc thì nhà họ cũng sửa lại quy tắc cho cậu hóa sai thành đúng thôi. Người ta yêu thương em út mình như thế, anh còn một tay trực tiếp khiến Vọng Vọng lên cơn đau tim, thật là tồi quá mà!!"
Nói xong cô ả thở dài, nào có để ý người đang đi cạnh mình mặt đen như đít nồi. Anh bỏ lại cô nàng rồi lên xe chạy một mạch về nhà, còn Vũ Miêu vẫn chẳng hiểu tại sao đại ca mình lại tức giận như thế.
Tại trường học
Dật Tinh Vọng còn cùng Diệp Vong Lệnh sải bước đến lớp học thì bỗng có một người chạy ào ra xuýt thì tông trúng cậu, bị anh dùng chân đạp trở lại. Cũng không phải cố ý mà là chẳng còn tay nào để cản cả. Người này vóc dáng to cao, điển trai nhiệt huyết, vừa nhìn đã biết là bạn thân của nam chủ. Trong tiểu thuyết có mô tả sơ về người này, tuy không quá nhiều nhưng cũng đủ để nhận biết. Dật Tinh Vọng thở một cái, nhìn từ trên xuống đánh giá người nọ. Anh thấy cậu cưa nhìn chằm chằm Tư Trì liền đứng chắn ngay tầm mắt, quay lưng về phía hắn hỏi cậu
"Anh đẹp hơn hay hắn đẹp hơn"
Dật Tinh Vọng cười cười đáp lại như đang trêu ghẹo:"Để em xem kĩ đã"
"Còn cần phải xem kĩ...Rõ là anh...đẹp hơn hắn"
Anh có hơi không vừa lòng với câu trả lời vừa nãy, chẳng lẽ cậu thích kiểu như Tư Trì à? Có gì so được với anh cơ chứ
Người thiếu niên bây giờ mới ngưng thở hỏi
"Lệnh à, ban nãy đột nhiên mày phóng ra từ cửa sổ làm gì vậy hả? Tao chạy theo mày liền bị cản lại, phân biệt đối xử giữa học sinh giỏi và dốt đó à?"
Người nọ có vẻ tức giận một cách giả vờ. Hắn rướn người qua nhìn cái người mà anh Lệnh của mình đang che chắn. Là một cậu thiếu niên trắng nõn trông có vẻ suy nhược. Đặc biệt xinh đẹp như thủy tinh, mỏng và yếu, mang lại cho người ta cảm giác muốn nâng niu, bảo vệ. Chẳng những thế, nhìn trang phục của cậu anh liền nhận ra đây là thiết kế riêng của nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Rosemary, chắc chắn là công tử nhà giàu có. Vô cùng có tiền của
Diệp Vong Lệnh đẩy cái đầu đang nhìn Vọng Vọng của mình sang chỗ khác, dõng dạc giới thiệu
"Vọng Vọng, đây là Tư Trì, một người vô cùng phiền phức. Tốt nhất đừng kết thân với hắn vì hắn sẽ kéo điểm số của em đi xuống"
"Còn đây là Vọng Vọng, Dật Tinh Vọng, là chủ mẫu tương lai nhà họ Diệp"
Nghe nói chủ mẫu tương lai cả người cậu lẫn Tư Trì bị đông lại, gì nhanh thế??
"Thế chẳng phải đây là anh dâu à?" Tư Trì mấp máy, còn bồi thêm "Em chào anh dâu, em làTư Trì. Đi theo lão đại học hỏi ạ"
Cậu hơi nhướng mài nhìn sang anh, anh nhanh chóng lãng đi. Dật Tinh Vọng đành bất lực trả lời
"Ừm..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT