"Hướng Gia Tự đó, viết ở đây này." Sở Nguyên chỉ vào góc bên phải của bức thư, hiển nhiên cái mà cô ấy chú ý đến không phải nội dung, mà là chủ nhân của bức thư.
"Tớ nhớ cậu ta đứng đầu khoa khoa học kỹ thuật của lớp 12-3." Cô ấy buồn bực, "Phòng họ ở lầu một, hai người các cậu quen biết nhau kiểu gì được?"
Lâm Vị Quang không đáp lại, vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm cái tên kia, cố gắng tìm kiếm một chút tin tức từ nó.
Sở Nguyên thấy cô như thế thì tưởng rằng cô cũng hoang mang, liền giúp cô suy đoán: "À đúng rồi, không phải mỗi chiều thứ ba chúng ta đều có tiết thể dục sao, chúng ta từng học chung với hai lớp bên cạnh, nhưng hình như đã đổi vào tuần trước rồi, có vẻ như đổi sang lớp 12-3 bọn họ, có khi cậu ta gặp cậu vào lúc đó chăng? Yêu từ cái nhìn đầu tiên à?"
"Cậu nói Hướng Gia Tự học lớp 12-3?" Lâm Vị Quang hơi chau mày, ánh mắt vẫn dính chặt vào cái tên này, lầm bầm, "Không đúng lắm..."
"Sao thế?"
"Cậu ta học ở đây từ trước, hay chuyển trường?"
"Từ đầu đó." Sở Nguyên quyết đoán, "Từ năm lớp 10 cậu ta đã đứng vững trong top ba trường rồi, nghe đâu gia đình kinh doanh, nên cũng giàu có lắm, toàn bộ lớp 12 đều biết đến cái tên này, có điều hình như cậu ta không phải người ở thành phố A này thì phải."
Hướng Gia Tự và cô quen nhau từ nhỏ, đều là người của thành phố C. Hai ông bố là bạn chí cốt, ba Hướng là người thân cận nhất mà ba cô tin tưởng, thời điểm đó ba cô vẫn là người đứng đầu tập đoàn, có thể nói hơn phân nửa giang sơn trong tay Lâm Thành Huy là do họ cùng đánh chiếm.
Vì mối quan hệ này mà Lâm Vị Quang và Hướng Gia Tự cũng thường xuyên gặp mặt, nhưng tính cách cả hai tương phản nhau hoàn toàn, cô làm trời làm đất không làm chuyện chính, còn Hướng Gia Tự thì trầm mặc thu mình, thành tích nổi bật, Lâm Thành Huy rất hay so sánh cô và cậu, đúng là "con nhà người ta" trong truyền thuyết đấy.
Trước khi nhà họ Lâm xảy ra chuyện, bọn họ vẫn còn học cùng cấp hai, đáng tiếc biến cố khắp nơi, cô tuổi còn nhỏ bị bắt ép phải rời khỏi thành phố C, và không có cách nào để biết được những chuyện sau này.
Hiện giờ thế lực nội bộ của nhà họ Lâm đã không còn như trước, những mối quan hệ của Lâm Thành Huy lúc sinh thời không giúp ích gì được cho cô, vậy nên cô cũng không cố công đi tìm hiểu nữa.
Nhưng không ngờ, thế giới lại nhỏ như thế.
Lâm Vị Quang nhìn ly trà sữa với vẻ suy tư, nói: "Tớ phải đi gặp cậu ta."
"Các cậu có duyên đấy." Sở Nguyên chống má, nói, "Thanh mai trúc mã? Lâu ngày gặp lại?"
"Không phải cậu muốn gặp trúc mã à." Sở Nguyên chớp chớp mắt, đứng đắn nói, "Chuyện này không thể để Trình Minh Dật biết được, nếu không nhất định cậu ấy sẽ nói cho chú mình biết, không phải cậu sẽ gặp phiền phức à?"
Lâm Vị Quang suy nghĩ lời cô ấy nói một hồi, cứ thấy sai sai ở đâu đấy.
Hai giây sau, cô mới phản ứng lại: "Nói cứ như tớ lén lút yêu đương thế?"
"Nào, chỉ là cẩn thận một chút thôi mà, nhỡ đâu vị kia phát hiện ra muốn tìm cậu tính sổ thì sao." Sở Nguyên nói, "Có điều vẫn phải nói, không phải trước kia cậu từng nói không có hứng thú với mấy lão già à, sao vã mặt nhanh thế?"
"Trình Minh Dật nói với cậu?"
"Đúng vậy, nếu cậu ấy không nói thì tớ cũng chẳng biết, hóa ra cậu còn định giấu tớ cơ đấy."
Lâm Vị Quang khẽ niết chân mày, thầm nghĩ Trình Minh Dật thật sự xem cô là thím nhỏ đấy à, lại còn nói cho Sở Nguyên biết nữa, làm cô không biết nên tiếp lời như thế nào.
Quan hệ giữa cô và Trình Tĩnh Sâm không chỉ đôi ba câu là có thể giải thích rõ ràng, càng đừng nói đến sau chuyện khôi hài tối hôm qua, cô có thể đoán ra được trong giới sẽ truyền tai nhau những lời đồn đoán thế nào rồi.
So với phủi sạch quan hệ, chi bằng dứt khoát đâm lao theo lao.
Dù sao cô cũng không phải người chú trọng thanh danh, mà lão nào đấy càng không phải.
Nghĩ thế, Lâm Vị Quang nhanh chóng giấu nhẹm cảm xúc, vờ dời mắt ra chiều lảng tránh, thẹn thùng vừa đủ: "Không phải là vì trước đấy chưa xác định với anh ấy sao, nên tớ cũng không nhắc đến."
Nghe thế, ánh mắt Sở Nguyên lấp lánh, kề sát cô hơn, nở nụ cười đến là sâu xa.
Lâm Vị Quang tìm ra được chút bóng dáng của Trình Minh Dật từ nụ cười này, đáy lòng vang lên một hồi chuông cảnh báo, kế tiếp đây sẽ là những từ ngữ chết người.
"Tiểu Vị, cậu ngầu đấy, có thể bắt được vị họ Trình này." Sở Nguyên cảm khái, "Tớ còn tưởng chú ấy là một đóa hoa cao ngạo, không ngờ lại thích cô gái nhỏ xinh đẹp."
Đoạn, ánh mắt cô nàng thay đổi, nói: "Thật ra tớ tò mò một chuyện muốn hỏi cậu."
Lâm Vị Quang bất giác này sinh ra một dự cảm bất ổn, đang muốn cắt ngang câu chuyện thì Sở Nguyên đã nói trước----
"Đàn ông 30, có phải là hoa quỳnh thật không?"
Đương nhiên, cô cũng tuyệt đối không có khả năng đưa ra câu trả lời xác thực.
Bằng kỹ năng giả ngu đạt thành tích xuất sắc và bịa chuyện đỉnh của chóp, cô thành công lảng tráng được vấn đề sắc bén này, kéo dài thời gian đến lúc chuông reo vào học.
Nhìn Sở Nguyên không tình nguyện ngồi xuống bàn học, Lâm Vị Quang hít một hơi thật sâu, thuận lợi hóa giải nguy cơ.
- -- Cô cũng đâu có biết người đàn ông ấy có được hay không đâu.
Tốt xấu gì Lâm Vị Quang cũng chỉ mới 18, lại còn là học sinh cấp ba, da mặt có dày cũng ngượng ngùng mấy cái chuyện đấy chứ. Lúc trước cô ba hoa chích chòe với Chu Vô Ngu là vì muốn kích thích đối phương, còn nói với người khác thì không thể được.
Mấy việc đùa giỡn đấu võ mồm còn được, chứ nói thẳng đuột ra thì đúng là cô không có kinh nghiệm gì để sử dụng.
Tiết tự học tối kết thúc quá muộn, Lâm Vị Quang quyết định tạm thời gác lại chuyện gặp Hướng Gia Tự, dự định chiều mai tan học rồi gặp cậu sau.
Vì thành tích tháng đã ra nên nội dung của buổi học hôm nay chủ yếu là tập trung sửa đề, buồn tẻ và nhàm chán.
Năng lực tiếp thu của Lâm Vị Quang rất mạnh, cả một tiết học cô dùng để sắp xếp lại những điểm yếu của mình, thời gian còn lại thì dùng cho luyện giải đề, cứ thế đã đến giờ tan học.
Trà sữa Hướng Gia Tự mua cho cô khá ngon, Lâm Vị Quang nhìn tên quán, âm thầm ghi nhớ, sau đó xách cặp lên vai, cầm ván trượt đi ra ngoài.
Khi đứng dậy, bức thư được đè dưới cuốn sách nhô ra nửa phần, cô mới chợt nhớ đến thứ này, tiện tay kéo khóa ba lô ra nhét vào xấp thành tích.
Khi về lại Royal Lake Residence thì căn nhà đã sáng đèn.
Cô đứng ở huyền quan nhìn vào trong phòg khách, quả thật là bắt gặp Trình Tĩnh Sâm đang làm việc.
Anh mặc đồ rất thoải mái, áo sơ mi xám không còn nghiêm túc ôm chặt lấy thân người, cổ áo lơi lỏng, cổ tay được vén lên đến cánh tay, không còn vẻ lạnh lùng đoan chính như ngày thường nữa.
Anh đặt laptop lên đầu gối, ngón tay thon dài đang gõ bàn phím, vừa nghe tiếng cửa vang lên liền quay đầu nhìn về phía cô.
Đã sớm biết nhóc con này là bà cố nội ngôn từ, Trình Tĩnh Sâm lười tiếp chiêu, thong dong nói: "Yên tâm, chờ sau khi cháu thi đại học xong, tôi tất nhiên sẽ sắp xếp chu toàn cho cuộc sống về đêm của cháu."
Sau kinh nghiệm học bù suốt kỳ nghỉ hè vừa rồi, Lâm Vị Quang hoàn toàn tin rằng tên này sẽ không thấy gánh nặng gì mà tiếp tục bóc lột kỳ nghỉ hè tiếp theo của cô.
Tài chính và quản lý công ty khó hơn so với trong sách vở nhiều, cô suy nghĩ rồi lại bất đắc dĩ, đau đầu cho một tương lai không xa sau này.
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ ra, tò mò hỏi anh: "Này, năm đó không phải chú về nước vào cấp ba sao? Vậy không phải là đã trì hoãn việc học à?"
"Không đến nỗi, lúc ấy tôi đi du học, vì đôi bên đều bận rộn nên tôi đã tranh thủ tốt nghiệp đại học sớm."
Trình Tĩnh Sâm vốn không để ý đến, nhưng nhìn động tác thái quá của cô thì không khỏi nảy sinh ra một chút nghi ngờ, trước khi cô kịp lấy nó thì anh đã cầm lên.
Híp mắt đánh giá, là một bức thư.
Lâm Vị Quang nóng nảy, ngay lúc anh chưa mở ra cô đã vội nhào qua, nâng tay lên hòng đoạt được nó từ anh.
Cô không ngờ sẽ gần đến thế, đầu óc trống rỗng, theo bản năng ngừng thở.
Trình Tĩnh Sâm hiển nhiên cũng bất ngờ, vẻ mặt dị thường trong chốc lát, nhưng anh vẫn không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn cô, cảm xúc rất khó phân biệt.
Giằng co thế này một hồi lâu.
Nếu là trong quá khứ, Lâm Vị Quang hoàn toàn tin tưởng rằng bản thân có thể tranh luận với anh trong tư thế này, nhưng sau khi phát hiện ra bản thân bất thường từ tối hôm qua, cô đã mất hết tự tin rồi.
Đáng mừng là, lần này cô không còn bị ma xui quỷ khiến mà muốn thò đầu qua hôn anh nữa.
Lâm Vị Quang không nghĩ ra được nguyên nhân trong đó, và càng không muốn dễ dàng bộc lộ nên sự khác thường của bản thân mình.
Từ trạng thái vô cùng khó chịu, cô khó khăn lắm mới thích ứng được, nâng cao giọng,"Chú coi lại chú đi!"
Đầu mày Trình Tĩnh Sâm nhếch
lên, nhìn xem cô lại muốn làm trò gì.
Đối diện với ánh mắt của anh, Lâm Vị Quang cứng đờ, nhưng vẫn kiên cường dùng những lời mà anh vừa dạy dỗ cô ban nãy để bật lại anh: "Nào có ai đối xử với con cháu như chú, chú như này là—giống dáng vẻ của một vị trưởng bối đấy sao?"
Trình Tĩnh Sâm: "...."
Anh tin rằng, trước khi suy nghĩ hẳn là cô đã định nói "già mà không nên nết".