Con thuyền cứ trôi nổi trông thật êm ả, vì là mùa thu nên có những làn gió mát mẻ thổi bay nhẹ mái tóc đen dài của An Kỳ. Cô thấy Vân Kim Mỹ đang để bàn tay xuống mặt nước, nhìn cô ta có vẻ đang rất thư giãn.
" An cô nương này, cô đã đến phủ thiếu soái lâu chưa? "
" Tôi à? Cũng được 4 tháng rồi Vân tiểu thư, tuy có nhiều việc tôi vẫn chưa thuần thục, còn gây ra lỗi và hay bị thiếu soái trách mắng, nhưng tôi luôn cố gắng hoàn thành tốt nhất có thể! " An Kỳ cười nhạt.
" Thật sao? Đúng là Hạo Thạc đôi lúc nghiêm khắc, nhưng ngài ấy vẫn là một người tốt. Nhớ hồi còn nhỏ,tôi lần đầu đến nhà ngài ấy chơi, mặc dù cả hai đều 10 tuổi nhưng tôi lại thấy Hạo Thạc có khí chất gì đó rất trưởng thành, ngài ấy thì lạnh nhạt với tôi, khi đó tôi còn tưởng sẽ chẳng kết bạn được với y! "
" Vì mải mê đuổi theo một con thỏ trắng nên tôi bị lạc trong rừng, bản thân vừa đói vừa sợ, và chính lúc tăm tối nhất, Hạo Thạc giống như vần sáng đã tìm thấy tôi! "
" Này khoan đã, ý Vân tiểu thư là nhà của thiếu soái có hẳn một cánh rừng à? " An Kỳ cảm thấy thắc mắc.
" Đúng vậy! Cánh rừng ấy nằm trong khuôn viên biệt thự của thiếu soái. Đến tôi còn bị choáng ngợp! "
Vãi thế... thế thì anh ta rốt cuộc giàu đến cỡ nào vậy? "
" Nhưng vào dịp ấy tôi mới có thể thân thiết với Hạo Thạc nhiều hơn. Bản thân tôi cũng cố gắng từng ngày, khi mà được mọi người ở Liên Thành ví tôi với thiếu soái là tiên đồng ngọc nữ hay thanh mai trúc mã. Thì tôi cảm thấy vui vô cùng! " Vân Kim Mỹ ôm mặt thẹn thùng
An Kỳ nghe xong cũng chả biết Vân Kim Mỹ này đang muốn thể hiện điều gì. Phải chăng là ngấm ngầm khoe khoang một cách thanh lịch mối quan hệ thân thiết giữa cô ta và Dương Hạo Thạc, An Kỳ chỉ đành thở dài vì cô chẳng quan tâm điều đó làm gì, sợ rằng Kim Mỹ hiểu nhầm cô có " tình cảm " với thiếu soái, trong khi An Kỳ vẫn còn ghét hắn ta.
Một lát sau chiếc thuyền chèo vào bờ, An Kỳ thấy Trương Hằng và Dương Hạo Thạc đang đứng đó nhìn ra đây, Trương Hằng còn niềm nở vẫy tay chào cô, trong khi tên kia mặt mũi bặm trợn như bị mất sổ đỏ.
||||| Truyện đề cử:
Khó Có Thể Khống Chế |||||
Trương Hằng giúp An Kỳ đi lên bờ trước sau đó thì tới Vân Kim Mỹ, thế nhưng cô ta lại bảo nhờ An Kỳ giúp y lên, cô cũng không nghĩ ngợi gì liền làm theo. Khi Kim Mỹ đưa tay nắm thì cô ta đột nhiên ngã người về sau và rơi xuống nước.
" Vân tiểu thư!!!! " An Kỳ bất ngờ hét lên.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, người chèo thuyền lập tức nhảy xuống cứu Vân Kim Mỹ đang vùng vẫy dưới nước. Mọi người cũng dừng việc chơi lễ để đứng xem chuyện, Trương Hằng với Hạo Thạc cùng nhau giúp người chèo thuyền đưa Kim Mỹ lên bờ, vừa ngồi xuống đất thì cô ta đã vội ôm lấy người Hạo Thạc và bật khóc.
" Thiếu... thiếu soái, tôi sợ quá! " Vân Kim Mỹ run rẩy vì nước lạnh kèm theo sự sợ hãi quá mức.
" Mọi chuyện đã ổn rồi! Vân tiểu thư không sao là tốt! " Hạo Thạc đặt tay lên lưng của Kim Mỹ.
" Chính mắt tôi nhìn thấy cô gái kia cố tình để cho Vân tiểu thư ngã! " Một nữ nhân lạ mặt từ trong đám đông bâu lại xem lúc nãy nói lớn. Cô ta chỉ tay về phía An Kỳ, mọi người lúc này bàn tán xôn xao.
" Tôi à? Tại sao tôi phải làm vậy? " An Kỳ tỏ ra khó hiểu, trong khi lúc nãy bàn tay của Vân Kim Mỹ không hề chạm vào cô thì đã ngã
" Khi mà Vân tiểu thư định nắm tay cô thì cô lại buông ra, khiến cho cô ấy bị mất thăng bằng. Có ai làm mà chịu nhận lỗi không hả? Đằng này mặt mũi cô cũng xinh xắn sáng sủa mà dám làm không dám nhận! " Cô ta liền vênh mặt cãi lại An Kỳ.
" Thật... thật sự không phải tại An Kỳ đâu. Là do tôi vụng về thôi...! Mọi người đừng nghĩ gì xấu cho cô ấy, An Kỳ chỉ muốn giúp tôi lên bờ nhưng nào ngờ chuyện này lại diễn ra.! " Vân Kim Mỹ thở dốc.
" Vân tiểu thư, nếu nhưng không có người cứu kịp thời thì việc này rất nguy hiểm! Cô không cần phải nói giúp ai đó đâu! " Nữ nhân lạ mặt ấy vẫn tiếp tục luyên thuyên, lại còn liếc xéo và nói móc mỉa An Kỳ
Mọi người xì xầm " Vân tiểu thư đúng là tốt bụng! "... " Cô gái kia nhìn vậy mà nham hiểm quá! "... " Cũng may Vân tiểu thư không sao, cô ấy vừa đẹp lại còn hiền lương! " Đó là những lời mà An Kỳ nghe được, cô chỉ đành gục mặt xuống im lặng, vì nếu có giải thích mọi chuyện sẽ càng rối ren thêm, họ sẽ cho rằng cô đang cố gắng chối tội.
Dương Hạo Thạc cởi áo khoác của mình đắp cho Vân Kim Mỹ khỏi lạnh, sau đó hắn dìu cô đứng dậy và rời khỏi chỗ đó. Đám đông cũng càng ngày thưa thớt dần, chỉ còn Trương Hằng là đứng đấy với An Kỳ.
" An cô nương, cô không sao chứ? Không phải vì tôi không nói giúp cô nhưng mà... tôi cũng chưa thể biết chuyện gì vừa diễn ra...? " Trương Hằng lúng túng, anh đang cố gắng an ủi cô.
" Cô ta cố tình...! " An Kỳ lẩm bẩm trong miệng.
" Cô nương nói gì vậy? "
" Là Vân Kim Mỹ cố tình ngã xuống nước sau đó vờ như mình là người có lòng vị tha. Biến tôi thành kẻ cố tình làm cô ta ngã! Lèo lái dư luận. " An Kỳ dường như tức giận thật sự, vì Vân Kim Mỹ ấy luôn đeo bám lấy Dương Hạo Thạc. Lúc nãy cô ta không kêu hắn đưa tay giúp y lên mà lại bảo An Kỳ, đó là điểm đáng ngờ mà cô không để ý đến.
***
An Kỳ ngồi trong xe mà cô vẫn còn thấy ấm ức, nếu là người có tâm lí mỏng chắc sẽ sợ đến phát khóc trong tình huống lúc nãy. Nhưng cô thì khác, An Kỳ liền xoay qua hỏi Trương Hằng.
" Vậy thì bác sĩ Trương có tin lời tôi nói không? Là tôi không cố ý làm vậy! "
" Tôi sao? Tôi thì chắc chắn là sẽ tin An cô nương, vì cô là một người tốt bụng, không có lý do gì cô lại làm việc đó cả. Tôi chưa từng thấy An cô nương tỏ ra xấu tính với bất kỳ ai! " Trương Hằng không nghĩ ngợi gì mà trả lời luôn.
" Bác sĩ Trương...! " An Kỳ xoay mặt sang chỗ khác, tại sao người này lại tin tưởng cô như vậy chứ? Mà lúc nãy cô quên nhìn biểu hiện của Dương Hạo Thạc, mà có lẽ khỏi cần nhìn cũng biết, chắc chắn là hắn ta cũng tin cô gái kia theo số đông thôi.
" Tôi có món quà này tặng cô, hy vọng sẽ khiến tâm trạng của An cô nương sẽ đỡ hơn phần nào! " Trương Hắng nắm lấy tay của An Kỳ và đặt một thứ gì đó anh ta đem từ trong túi ra. Không ngờ món quà ấy lại là chiếc trâm cài hoa anh đào mà An Kỳ đã thấy ở gian hàng đồ trang sức.
" Thứ này?... Anh đã mua nó khi nào thế? Tận 35 đồng Kim Mã lận đấy? Hiện giờ tôi không có tiền... Nhưng sau này tôi sẽ cố gắng trả lại cho anh?! "
Trương Hằng lắc đầu từ chối vì đã là quà mà ai lại lấy tiền lại chứ, anh bảo là lúc nãy anh đi mua đèn hoa đăng lâu như vậy là do chạy đến quầy trang sức, cũng may thứ đó vẫn chưa có ai mua.
An Kỳ run run cầm chiếc trâm cài, miệng liền mỉm cười. Trương Hằng nghiêng đầu và bảo đây chính là nụ cười mà anh muốn thấy trên gương mặt của An Kỳ. Cô đỏ mặt rồi cảm ơn Trương Hằng, sau đó anh cũng bất đầu cho xe chạy.
***
Vân Kim Mỹ đang ngồi run rẩy vì lạnh, không ngờ kế hoạch của mình lại thành công như vậy, tuy bản thân chịu một chút thiệt thòi. Vốn dĩ cô ta đã thấy An Kỳ đứng ở bờ hồ, nên đã lẻn đi chỗ khác và tìm một cô nương, Kim Mỹ cho cô ta ít tiền rồi bảo làm theo những gì y nói.
Sau đó Kim Mỹ đi đến chỗ An Kỳ và tỏ ý muốn cùng cô ta thả đèn hoa đăng, khi trở lại thì nhờ An Kỳ giúp bản thân lên, rồi tự ngã xuống hồ. Để hạ màn đã cùng nữ nhân kia diễn một vở kịch. Nhìn biểu hiện lúc nãy của An Kỳ thật khiến Kim Mỹ hả hê trong lòng.
" Thiếu soái...!
" Có chuyện gì? " Hạo Thạc vẫn đang chú tâm lái xe
" Chỉ là tôi muốn nói với ngài một chuyện! Đó là sau chuyện này đừng phạt An Kỳ... không phải do cô ấy đâu! Tôi không biết người kia từ đâu xuất hiện mà cứ đổ lỗi cho An Kỳ, thật tội nghiệp cô ấy! " Kim Mỹ tỏ ra buồn bã.
" Thật sao? Nhưng mà nữ nhân đó diễn tệ thật! Ta... vốn dĩ xem kịch đã phát ngán rồi! " Khóe môi của Hạo Thạc cong lên, khi nghe xong thì Kim Mỹ liền im bật và biểu cảm thay đổi.
*Thiếu soái nói như vậy là có ý gì? Không lẽ... ngài ấy đã nhận ra điều gì rồi sao?
Không... chắc là do mình suy nghĩ quá nhiều! Nếu không thiếu soái sẽ chẳng khoác áo của ngài ấy cho mình* đâu.
Vân Kim Mỹ tự trấn an bản thân, chẳng mấy chốc đã đến cổng biệt thự Vân gia, dù gì trời cũng muộn và gió nhiều. Hạo Thạc nói với Kim Mỹ là hãy mau chóng vào nhà và sưởi ấm, kẻo để bản thân bị bệnh.
" Vâng! Cảm ơn thiếu soái đã quan tâm! " Vân Kim Mỹ chúm chím cười rồi gật đầu, cô đứng vẫy tay cho tới khi hắn đi mất dạng. Quả nhiên, thiếu soái luôn quan tâm tới cô, thật sự hạnh phúc.