" Vị đại thần này ah? tôi không phải trộm gì cả!!! truy rằng việc này rất khó để giải thích khi một cô gái trồi lên từ hồ cá, nghe thì có chút kinh dị nhưng tôi chỉ là một người bình thường mà thôi!? "
" Nhưng nhìn ngươi vẫn đáng ngờ! Lính đâu? " Hắn nhíu mày rồi ra lệnh, lập tức có 2-3 tên lính xuất hiện phía sau hắn chĩa súng lục vào An Kỳ, cô giơ tay lên sợ rằng bản thân không phải đã rơi vào tay cảnh sát chứ.
Tình hình này có vẻ bất ổn cho mình rồi. Nếu cử động sẽ ăn kẹo đồng ngay.
" Thôi... thôi được rồi! Tôi đầu hàng, các anh muốn làm gì tôi thì làm! "
Nam nhân ấy cho người đến trấn áp An Kỳ, ghì người cô xuống đất một cách mạnh bạo, mặc dù đau nhưng cô không dám kêu ca
Đám cẩu này không nhẹ tay được chút à? Chết tiệt!!!
" Đem nhốt cô ta vào nhà ngục. Sau khi ta nghỉ ngơi sẽ đến chất vấn rõ ràng " Hắn bước tới nâng cầm của An Kỳ, nhoẻn một nụ cười đắc ý xong thì xoay người rời đi.
An Kỳ bị đám lính bắt đứng dậy, tay thì đeo còng sắt sau lưng và đi theo họ. Cô khoảnh đầu nhìn bóng lưng hắn đang dần khuất dạng thì tức sôi máu, lúc nãy cô chỉ muốn cho hắn một đấm để hả giận
Đám lính ấy ném An Kỳ vào trong ngục rồi khóa cửa, bốn bề chỉ toàn tường gạch đã nức nẻ, có một chiếc chiếu rách để nằm và hố xí vệ sinh, căn phòng bốc mùi ẩm mốc, thậm chí cô còn nghe tiếng kêu của chuột.
" Hắt xì!! " An Kỳ run cầm cập vì lạnh, cũng phải vì cô đã ở dưới nước rất lâu, thậm chí lên bờ còn phải mặc đồ ướt.
" Hic lạnh quá đi mất! Ước gì có đồ để thay hay một đống lửa để sưởi ấm, mà hiện tại mình đang ở tù thì sao mà có những thứ đó chứ? Bản thân còn không biết đang ở đâu mà đã bị hiểu lầm là ăn trộm rồi! Hôm nay thật xui xẻo! "
Cô bất đầu nhớ nhà, nhớ sư phụ, An Kỳ đã bỏ điện thoại trong balo ở đỉnh núi, nếu cô có nó đã có thể gọi cho sư phụ ứng cứu. An Kỳ cảm thấy buồn ngủ liền chợp mắt một xíu.
Nhưng đến khi tỉnh dậy thì không biết thời gian đã trải qua bao lâu, bụng thì đang kêu lên vì đói. Tiếng mở cửa phát ra, nam nhân đáng ghét khi nãy bước vào. Hắn nhìn bộ dạng thê thảm của An Kỳ thì không khỏi đắc ý
" Mau đưa cô ta đến phòng thẩm vấn, đích thân ta sẽ tra hỏi! " Nói xong thì hắn ra ngoài trước.
" Vâng thưa thiếu soái! " Một nam thanh niên tóc màu hạt dẻ sáng dài buộc cao ở phía sau hắn cất lời. Y bước đến đưa An Kỳ ra khỏi phòng giam, trên đường đi thì cô muốn hỏi thăm chút chuyện
" Này anh, tên lúc nãy là ai mà anh lại nghe lời hắn đến như vậy? "
" Cô nương này! Thật sự cô không biết đến danh tiếng của Dương thiếu soái ư? Ngài ấy nổi danh nhất cái Liên Thành này đấy! "
" Thì không biết nên tôi mới hỏi anh đấy! Vậy anh là ai? Người dưới trướng của hắn à? " An Kỳ hặm hực
" Tôi là Vấn Thiên, giữ chức đại đội trưởng ở đây, được xem như cánh tay phải của thiếu soái. Thiếu soái tên họ đầy đủ là Dương Hạo Thạc, ngài ấy được mọi người kính trọng. Lại còn là nam thần của mọi thiếu nữ, ước mơ của họ là được ngã vào lòng của thiếu soái "
Có quỷ ma mới ước mơ kiểu vậy? Của ai chứ méo phải của An gia ta đây. Mặc dù hắn đẹp trai nhưng quá mức lỗ mãn thì cũng vứt
" Tuy nhiên đối với công việc thì thiếu soái rất vô tình và cực kỳ nghiêm khắc, linh lác bình thường nhìn đã sợ. Nếu lát nữa ngài ấy hỏi gì mà cô không chịu khai sự thật, tôi không biết ngài ấy sẽ dùng dụng hình gì để tra tấn ép cung cô đâu! "
" Này anh đừng có mà dọa tôi! " Mặt An Kỳ bắt đầu tái mét, cô nghĩ đến 7749 kiểu tra tấn mà cô đã xem trên phim ảnh, nào là lấy kim đâm vào đầu ngón tay, nằm trên giường gai hay châm sắt nóng vào người, chỉ tưởng tượng đã khiến con nguời ta rợn tóc gáy, hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Vấn Thiên đưa An Kỳ vào một căn phòng kín đáo chỉ có một chiếc đèn, bàn và hai chiếc ghế còn Dương Hạo Thạc thì đang chờ sẵn ở đấy.
An Kỳ ngồi vào ghế đối diện, Vấn Thiên lùi về sau lưng, cô nhìn vào gương mặt lạnh như băng của Hạo Thạc, có chút lạnh gáy như kiểu anh ta muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
" Cô tên là gì? " Hạo Thạc cất một giọng nói trầm
" Tôi là An Kỳ! "
" Mục đích để cô bước chân vào Dương phủ của ta? Ai là người đã sai khiến cô? Nếu cô chịu khai hết toàn bộ thì ta sẽ thả tự do, còn không thì cô sẽ phải chịu đau đớn cho đến khi nhận tội! "
" Nếu tôi nói tôi không có mục đích thì sao? Nghe cho kỹ đây vị thiếu soái danh tiếng lẫy lừng, tôi không rõ vì sao bản thân lại rơi vào bể cá nhà ngài, nha hoàn của ngài luôn miệng tố tôi là ăn trộm, có tên ăn trộm nào ngu ngốc tới nỗi hành động vào ban ngày để cho bị phát hiện không? "
" Huống chi nhà ngài canh phòng nghiêm ngặt, lỡ một tí là bị súng chĩa vào người ngay! Ngài nhìn vào đồ tôi đang mặc xem, rất kỳ lạ có đúng không? " An Kỳ liên tục phản bác.
" Đúng là rất kỳ lạ, ta chưa bao giờ thấy nữ nhân nào mặc như thế này? Vậy tức là cô không thuộc Liên Thành? " Hạo Thạc có chút nghi hoặc, hắn ta im lặng hồi lâu.
" Vậy thì chắc cô chính là gián điệp của Đại Bản, bọn chúng cài cô vào đây để dò thám Liên Thành như thế nào và lựa thời điểm thích hợp để tấn công ư? Vậy thì ta cần phải thủ tiêu cô sớm hơn! "
Hạo Thạc lấy trong áo một khẩu súng lục đen chĩa thẳng vào trán của An Kỳ, mặt cô lúc này đã đổ mồ hôi, dù sợ nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
" Khoan... khoan đã thiếu soái, tôi không hiểu là anh đang nói gì? Đại Bản là ở đâu? Tôi chỉ là một cô gái bình thường mới hai mươi tuổi đầu và đang là sinh viên đại học thôi! Gián điệp cái khỉ gì cơ chứ? Tôi chỉ muốn về nhà " An Kỳ hét lớn, cô liền bật khóc, giờ chỉ biết lấy nước mắt ra cứu nguy
" Thiếu soái à, tôi nghĩ là cô gái này thật sự vô tội! " Vấn Thiên thấy biểu hiện của An Kỳ thì có chút thương hại
Hạo Thạc liền rút súng và đưa lại vào trong áo. Anh ta nhìn cô một vài giây rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
" Mau chóng đưa cô ta rời khỏi đây! Tốt nhất là đuổi khỏi Liên Thành càng tốt! "
" Vâng thưa thiếu soái! " Vấn Thiên gật đầu, bước đến kéo An Kỳ đứng dậy.
" Khoan đã! Thưa thiếu soái, tôi có một thỉnh cầu! " An Kỳ suy nghĩ rằng nếu bị đuổi khỏi chỗ này sẽ rất vất vả vì không biết đây là nơi nào, không nhà cửa, không thức ăn thì cô biết sống làm sao? Chi bằng ở lại cầu xin một thứ.
" Thỉnh cầu? Cô nói đi! Ta không có thời gian "
" Có thể cho tôi làm nha hoàn ở phủ của ngài được không? Chuyện gì tôi cũng biết làm. Tôi hiện giờ là một kẻ vô gia cư, chỉ mong có một chỗ ngủ và được no bụng mỗi ngày! "
*Hiện giờ mình vẫn còn chưa tin tưởng cô ta có phải là người của bọn Đại Bản hay không? Nếu đã muốn vào phủ để dễ dàng điều tra thông tin.
Hành động thiếu suy nghĩ đó chẳng khác nào chui đầu vào rọ, vậy thì để xem khi bị phát hiện cô ta sẽ chối tội thế nào? Lúc đó bị mình giết cũng không muộn*.
An Kỳ thấy Hạo Thạc đang suy nghĩ với vẻ mặt căng thẳng, làm cô lo sẽ bị từ chối nhưng nào ngờ anh ta lại nhếch môi cười. Tuy rằng cô biết gì đó bí hiểm và anh ta làm vậy là có chủ đích nhưng miễn là được đồng ý
" Được thôi! Vậy thì Vấn Thiên, ngươi hãy đưa cô ta về Dương phủ và giao cho dì Hoa. Ta còn có việc gấp phải giải quyết! "
" Tôi sẽ thực hiện ngay bây giờ! " Vấn Thiên cúi người
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT