" Cụng ly cho chiến thắng ngày hôm nay của anh, Hạo Hiên! "
" Cảm ơn em! Còn gì tuyệt vời hơn việc được chia sẻ chiến thắng cùng người yêu! "
Cả hai cụng ly, rượu sâm panh nho khá dễ uống, Phụng Yên nhắm thử thì thấy ngon nên cô cứ rót liên tục, cứ như là nước ép vậy. Hạo Hiên khuyên cô đừng uống nhiều quá vì lát nữa ngủ, rượu mới thấm vào người gây đau đầu.
Phụng Yên vẫy tay bảo không sao hết, lâu lâu với có một ngày vui. Cô và Hạo Hiên cứ cụng ly này đến ly khác, gương mặt Phụng Yên dần chuyển thành màu đỏ, đôi mắt đã trở nên lờ đờ, miệng thì càu nhàu.
Hạo Hiên thấy không ổn liền gọi phục vụ dọn dẹp, còn anh sẽ bế cô lên phòng. Sẵn Phụng Yên đang say, chắc cô ấy sẽ không còn sợ ma nữa nên khi đặt Phụng Yên xuống giường rồi đắp chăn, Hạo Hiên thở dài mệt mỏi.
Nhưng khi anh xoay người thì một bàn tay nắm lấy tà áo của anh, Phụng Yên mở mắt nhìn Hạo Hiên chằm chằm, xong cô chụp cổ tay anh kéo anh lên giường. Phụng Yên giãy giụa không muốn Hạo Hiên rời khỏi phòng.
" Biết vậy mình đừng để cô ấy uống nhiều. Giờ thì mệt rồi đây! " Hạo Hiên vắt tay lên trán. Anh cởi áo khoác bên ngoài, chỉ còn sơ mi trắng bên trong.
Hạo Hiên cần đi tắm ngay lúc này, tự nhiên Phụng Yên thút thít khóc, anh phải chấn an cô mình vào nhà vệ sinh một lát rởi trở ra, tối nay anh vẫn sẽ ngủ cùng cô, có như vậy Phụng Yên mới nín.
Tiếng nước xả ầm ầm, Hạo Hiên ngâm mình trong nước nóng, mong Phụng Yên vẫn ổn khi đi ngủ với bộ váy đang mặc, Hải Tâm bây giờ chắc cũng về rồi, còn anh thì không thể giúp cô thay đồ ngủ được.
Khi Hạo Hiên trở ra, anh đang trong tình trạng bán khỏa thân, bên dưới vẫn mặc quần tây đen, dùng khăn bông lau khô tóc và uống một ít nước, cơ thể vẫn còn bốc lên hơi nóng. Phụng Yên đang đắp chăn ngủ ngoan như chú mèo con.
Hạo Hiên nằm xuống giường, anh chạm vào mặt Phụng Yên, nó đang nóng lên vì say rượu, anh khúc khích cười vì tửu lượng kém nhưng thích ra vẻ của cô.
Nhắm mắt hồi lâu nhưng Hạo Hiên vẫn không ngủ được, khi anh mở mắt lại hốt hoảng vì Phụng Yên đang lơ lửng trước mặt anh, hai cánh tay đặt lên gối.
" Hạo... Hiên! " Phụng Yên mơ màng gọi tên anh, nhưng khi chưa đợi Hạo Hiên đáp lại thì cô đã đặt môi mình lên môi anh.
Hạo Hiên liền nắm lấy vai của Phụng Yên đẩy cô bật ngửa về sau, anh thở hổn hển vì nụ hôn bất ngờ. Cô cắn môi khó chịu, choàng tay qua cổ Hạo Hiên thổi vào tai khiến anh rùng mình.
" Em đừng trêu anh nữa Phụng Yên, anh vẫn đang cố kiềm chế bản thân đấy! " Cảm thấy mình bị trêu đùa nên Hạo Hiên hơi bất bình.
" Sao anh lại phải kiềm chế? Chúng ta là người yêu của nhau không phải sao? " Phụng Yên vuốt tóc sau gáy Hạo Hiên, rồi cô hôn lên cổ anh tạo nên một vết đỏ.
Hạo Hiên mím môi, anh đặt Phụng Yên nằm xuống và bất đầu hôn nhau, cơ thể hai người quấn lấy đối phương một cách cuồng bạo. Lưỡi họ giành quyền chủ đạo, mồ hôi chảy vì thân nhiệt tăng lên.
Ưm... ưm... ah
Phụng Yên rên nhè nhẹ, cảm giác sảng khoái mà cô chưa từng được có trước đây, một dòng nước bọt nối liền giữa môi hai người khi nụ hôn kết thúc.
Phụng Yên tự mình mở tia khóa sau lưng, áo váy từ từ tụt xuống. Hạo Hiên bất giác nhắm mặt lại, dù anh quen nhiều cô nhưng vẫn chưa lên giường cùng ai, nói trắng ra Hạo Hiên vẫn còn là trai tân. Vì anh muốn dành nó cho vợ tương lai của mình.
" Sao tự nhiên anh lại nhút nhát như vậy chứ? Mau nhìn em đi! " Phụng Yên khúc khích, cô áp đầu nằm lên cơ ngực để nghe nhịp tim và dùng ngón tay vẽ trên da thịt của Hạo Hiên, anh nên nổi cả gai óc.
Hạo Hiên nghiến răng, anh dùng chăn cuốn Phụng Yên lại để cô không thể tiếp tục tung hành. Dù cảm thấy rất thích nhưng chuyện này cần phải dừng lại, Phụng Yên đang say thay vì tỉnh táo và tự nguyện. Hạo Hiên vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo.
"... "
Anh cảm thấy bối rối vì lúc nãy ham muốn đã trỗi dậy, khi mà đũng quần anh đã trở nên chật trội. Hạo Hiên nghĩ trong đầu cũng may anh lấy lại được lý trí, nếu không là mệt với gia đình tổng tư lệnh.
Hồi lâu sau Hạo Hiên mới trở ra và Phụng Yên đã nằm im bất động, anh mong là cô đã thật sự ngủ. Kết quả, Hạo Hiên chọn về lại phòng mình nghỉ ngơi, có như vậy mới yên tâm nhanh chóng chìm vào giấc.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Hạo Hiên dùng bữa sáng với Phụng Yên, cô không nói gì với anh và anh cũng không có ý định nhắc lại chuyện hồi tối, Hạo Hiên hỏi cô ngủ có ngon không thì Phụng Yên chỉ gật đầu, giống như cô ấy đang dỗi vậy.
Từ bây giờ Hạo Hiên nhất định không mời Phụng Yên uống rượu nữa, vì nó sẽ gây nguy hiểm nhiều hơn anh nghĩ. Cả hai quyết định đi dạo phố mua sắm ít quà về tặng gia đình, Phụng Yên chọn cặp vòng tay bằng bạc cho Kỳ Văn - Kỳ Chương.
Cặp đôi ngồi trên tàu lửa về thành đô trong suốt 5 giờ đồng hồ, Phụng Yên thấy chuyến đi này rất vui, vậy nên khi nào rảnh thì cô sẽ quay trở lại. Hạo Hiên cũng muốn được cùng cô làm việc đó, ngoài ra anh còn tặng Phụng Yên chiếc ghim cài áo hoa anh đào mà anh thấy lúc nãy.
Phụng Yên trùng hợp cũng có quà cho Hạo Hiên, đó là đôi ghim cài tay áo sơ mi làm bằng ngọc lục bảo, vì cô thấy anh hay mặc loại áo đó, mang đi dự tiệc này nọ cũng rất đẹp. Hạo Hiên vui vẻ nhận và xúc động, nhưng Phụng Yên nghĩ anh đang phóng đại cảm xúc lên quá
Hồng Giao Đức ra đón Hạo Hiên, Phụng Yên, anh hỏi về em trai Giao Tài ở Đài Kim, đã lâu hai anh em chưa gặp nhau, có vẻ từ đầu năm mới tới giờ. Hạo Hiên sẽ ghé Bách Ẩn một chút, còn Phụng Yên thì về nhà mình.
Vợ chồng tư lệnh chào đón con gái trở về, hỏi cô về chuyến du lịch của vui hay không. Rất may mắn An Kỳ đang ở Tương gia, cô vừa mới xuống khi đã ru ngủ Kỳ Văn - Kỳ Chương, hai chị em mừng rỡ gặp nhau.
Mọi người đều chờ Phụng Yên về rồi mới dùng bữa trưa, cô kể về cảnh đẹp ở Đài Kim, buổi triễn lãm đá quý với nhiều phú nhị gia tụ hợp. An Kỳ nói là cả nhà ai cũng biết hết, vì tờ báo sáng nay có in hẳn ảnh Phụng Yên với Hạo Hiên, đưa tin về chiến thắng của anh.
" Ta thấy Dương nhị công tử đó vừa tốt tính lại có năng lực kinh doanh, còn trẻ như vậy đã là ông chủ. Đốc quân giỏi nên con trai của ông ta cũng không kém. Phụng Yên này, nếu con thấy được thì ta không ngại gọi cậu ta hai tiếng con rể đâu! "
Phụng Yên đang ăn thì bị sặc, An Kỳ giúp cô vỗ lưng, cô uống chút nước lấy lại bình tĩnh. Trả lời tư lệnh là mình vẫn còn trẻ, non nớt nên chưa nghĩ tới chuyện sẽ thành thân sớm
" Phụng Yên, con đã quyết định sẽ đi du học chưa? Không phải con muốn trở thành bác sĩ à? " Tương tư lệnh lau miệng bằng khăn lụa
" Vâng... nhưng mà con... " Phụng Yên hơi lưỡng lự, giấc mơ lớn nhất cuộc đời cô chính là trở thành một vị bác sĩ tài giỏi, vậy nên phải đi học tiếp ở một trường đại học phương Tây danh giá. Trong vòng 5 năm, là có thể tốt nghiệp.
An Kỳ nghe xong cũng thấy buồn, vốn dĩ cô đang theo học khoa kiến trúc ở trường đại học, nhưng lại bị đưa về đây, nếu không cô đã là sinh viên năm hai. Giờ thì thành bà mẹ hai con mất rồi, An Kỳ cũng nhớ về những người bạn của mình.
" Phụng Yên, em đừng nên từ bỏ ước mơ của mình, hãy nắm bắt nó. Chị thấy em là người có trách nhiệm, nhất định sau này sẽ trở thành một nữ bác sĩ giỏi ở Liên Thành! " An Kỳ xoa đầu Phụng Yên, cô thấy chị mình nói cũng đúng. Có lẽ sau khi chia tay Hạo Hiên, thì Phụng Yên sẽ đi du học.
Hạo Hiên cũng trở về Dương gia, Lâm Ngọc Nga rất mừng vì chiến thắng của anh, cả Trình Mẫn và lão phu nhân cũng vỗ tay và dành cho anh những lời khen. Có vẻ họ đã công nhận thành công của Hạo Hiên.
Lâm Ngọc Nga nói tối nay sẽ tổ chức tiệc, lát nữa đốc quân về tới thành đô, gợi ý Hạo Hiên nên mời thêm Phụng Yên. Anh cảm thấy mẹ mình ngày càng yêu mến cô ấy, Hạo Hiên đồng ý, anh sẽ đi đón Phụng Yên ngay khi bữa tiệc bất đầu.
Đốc quân Dương Nhật Minh rất bất ngờ về sự xuất hiện của Tương Phụng Yên, tưởng ngoài Hạo Thạc ra thì thằng nhóc Hạo Hiên cũng nhòm ngó con gái của Tương tổng tư lệnh, nó cũng thật biết chọn.
" Cảm ơn mọi người đã mời con đến dự tiệc Dương gia. Thật làm phiền mọi người rồi ạ! " Phụng Yên hơi đỏ mặt vì ngại.
" Không sao đâu! Mẹ anh, cha với mẹ lớn, bà nội đều rất thích em, chẳng phải lo lắng gì hết. Em ăn món này đi, mẹ anh làm ngon lắm đấy " Hạo Hiên nói nhỏ với Phụng Yên, giới thiệu món sở trường của Ngọc Nga.
Bữa tiệc tối ở Dương gia tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, Kỳ Văn - Kỳ Chương cũng được bế ra chung vui vì hai đứa ngủ muộn hơn bình thường. Mộng Bình đưa lão phu nhân về thì dọc đường bà ấy có khóc một chút.
" Sống tới tuổi này, chứng kiến gia đình đông vui, con cháu hạnh phúc như thế thật khiến ta yên lòng. Dương gia này đã được thổi hồn vào một cách mạnh mẽ, ta vui lắm ngươi có biết không Mộng Bình? " Lão phu nhân nắm chặt bàn tay đang dìu dắt của dì Mộng Bình.
" Vâng! Tôi cũng thấy vậy thưa lão phu nhân! "
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Mùa đông cũng đã đến, cây trở nên trơ trụi hết lá, mặt hồ Giang Hàn cũng đã đóng băng. Hạo Hiên rủ Phụng Yên đi ngắm tuyết rơi đầu mùa. Ngoài trời lạnh cắt da cắt thịt nên Phụng Yên phải mặc nhiều áo ấm.
" Em không thích mùa đông chút nào. Nó khiến da em trở nên khô và môi bị nứt! " Phụng Yên càu nhàu bên tai Hạo Hiên khi anh đang chở cô đi đâu đó chơi.
" Chà! Vậy thì anh sẽ mua cho em ít mỹ phẩm chăm sóc da nhỉ? Anh cũng có vài người bạn làm về thảo dược, chắc sẽ có vài thứ em cần! " Hạo Hiên bật cười. Thà ở trong cái lạnh của mùa đông, thay vì cái nóng chảy mồ hôi của mùa hè.
Phụng Yên vẫn được chăm sóc nhờ vào Bích Thảo, gia đình cũng có hẳn một vị bác sĩ biết về da liễu. Vậy nên Phụng Yên đành phải từ chối ý tốt của Hạo Hiên, thay vì vào nhà hàng sang trọng, anh đậu xe trước quán mì tên Nhị Hùng.
" Trời thế này ăn mỳ nóng là thích hợp nhất! Mỳ ở đây nổi tiếng ngon lắm, chúng ta vào thôi! " Hạo Hiên nắm tay Phụng Yên đi vào trong.
Chủ tiệm là hai cha con, ông chủ tên Trần Thời, còn cô con gái tên Trần Sen. Có vẻ Hạo Hiên quen biết họ nên nói chuyện rất thoải mái, Phụng Yên cũng không hỏi vì mạng lưới quen biết của Hạo Hiên tại thành đô này rất rộng, từ thượng lưu tới dân thường.
" Đây! Của hai thực khách, mỳ hải sản thịt băm, còn nóng nên hãy ăn cẩn thận nhé! " Trần Sen bày đồ ăn ra, Phụng Yên gửi thử thì mùi rất thơm, nước dùng trong vắt.
Theo cảm nhận của cô thì vị khá ngon, sợi mì nhào bột bằng tay nên dai và dài. Hạo Hiên thì vẫn thưởng thức bát mỳ nóng hổi của mình. Phụng Yên nói lần sau hãy tiếp tục dẫn cô đến đây, vì nó hợp khẩu vị của cô.
" Rất sẵn lòng thưa tiểu thư của tôi! " Hạo Hiên thích thú, anh cũng từng cùng những người bạn gái trước đó tới ăn, bề ngoài họ có vẻ tận hưởng và khen, nhưng không ai kêu muốn cùng anh đến thêm một lần nào nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT