Thiên Sơn quanh năm mát mẻ, núi non trùng điệp, cây trái sinh sôi nảy nở. Ong bướm đua nhau bay lượn khắp nơi, thoạt nhìn chẳng khác nào thế ngoại đào nguyên ẩn tàng nơi xanh thẳm.
Tông chủ Thiên Sơn chẳng biết lí do nào vào ba tháng trước tự dưng bị thương trọng trở về chỉ sau một đêm mưa gió, còn vận hắc y, cả người ướt sũng. Bị thương còn bị trúng kịch độc, mặc dù Thiên Sơn dược thảo rất nhiều song cho tới nay vẫn chưa trị khỏi thương thế, kịch độc áp chế tạm thời cứ vài ngày lại phát tác một lần hành hạ tông chủ đau đớn khổ sở.
Ngặt cái đại hội tỉ võ còn có bảy ngày nữa là tổ chức rồi, thân là chủ một tông môn lớn mạnh, không thể không tham dự. Hơn thế nữa vị tông chủ này còn muốn giành lấy vị trí Minh chủ Võ lâm, đạp lên vạn người.
"Ầm... ầm..."
"Ầm... ầm..."
Âm thanh rúng nứt vang lên làm lung lay cả nội phòng hoa lệ, phá hỏng giấc ngủ của nam tử đang nằm ở trên giường gỗ cẩm dày hàng ba tấc.
Nam tử vận bạch y mỏng khó chịu ngồi dậy, nhíu hàng mày thanh tú bảo: "Có chuyện gì xảy ra ngoài kia vậy, tiếng động đó..."
A, là thứ kia hẳn đi. Một cô hầu gái xinh xắn khoảng tầm mười sáu tuổi chạy vội vào giải thích, thứ kia bảy phần chẳng phải người mà là một con xà tinh.
"Hắc xà tinh mấy bữa nay chả hiểu làm sao bò qua bò lại nguậy tung cả trái núi sau Hương cốc, kinh động tới giấc ngủ của bang chủ. Liệu có cần tiểu nhân đuổi nó đi không a?"
Cô hầu gái vụt miệng nói cốt lấy lòng chủ nhân, nào ngờ đâu nam tử trên giường xua tay khàn khàn giọng bảo: "Được, vậy ngươi đi đi. Tốt nhất đuổi nó tới càng xa càng tốt, để ta được yên tĩnh nghỉ ngơi."
Ai nha, phen này xong đời. Cô hầu gái thắt bím tóc hai bên chóp đầu lệ nóng quanh dòng, mang theo hai hàng lệ lùi ra ngoài, âm thầm vĩnh biệt chủ nhân.
Lịch bịch, lịch bịch có hai tiếng bước chân nặng nhẹ thi nhau truyền tới cửa phòng, chẳng bao lâu lão gia nhân cùng một nam tử cao ráo thanh tú bước vào. Nam tử này Lĩnh Y, đại đệ tử tâm đắc nhất của Thiên Sơn phái.
"Chủ nhân, hồi bẩm chủ nhân người có cơ may được cứu rồi. Chúng ta mau tới Hương cốc một chuyến. Để lão nô dìu chủ nhân." Lão gia nhân cuống quýt chạy tới bên giường vừa kéo lấy cánh tay nam tử bạch y, lại vừa khum xuống nhấc giày vải xỏ vào trong chân hắn.
"Ngươi làm cái gì, xông vào phòng ta nói hưu nói vượn còn lôi lôi kéo kéo, chẳng ra thể thống gì. Tránh ra." Nam tử tức giận hất bàn tay gầy gò của ông lão, ông ta kinh hốt quỳ phục xuống bên chân hắn.
Cái này...
"Thưa sư tôn người đừng trách lão gia nhân, ông ta vì quá lo lắng cho người. Sự là đồ nhi và ông ấy vừa từ Hương cốc trở về, mấy ngày qua xà yêu hoành hành gây chấn động trên núi, sợ là ảnh hưởng tới giấc ngủ của người bọn con bèn lên núi đuổi nó đi. Nào ngờ tới nơi mới phát hiện ra nó đang tới kì lột da, còn sắp sửa biến dạng.
Hồ đại phu nói cơ duyên của người tới rồi. Xà yêu hóa hình người sẽ có thể giải độc tố cho sư tôn, vì thế Hồ đại phu cùng một số đệ tử nữa đang canh giữ trước cửa động của xà yêu trên núi. Thỉnh người mau tới một chuyến bắt xà yêu về làm thuốc giải độc ạ."
Lĩnh Y nhanh miệng chắp tay giải thích, giải vây cho lão gia nhân. Ông ta mừng rớt nước mắt cảm tạ y.
Khoác vội áo choàng xám, nam tử xinh đẹp khó hầu hạ được người ta gọi là sư tôn kia nhanh chóng được hai kẻ một già một trẻ dìu khỏi phòng.
Hầu gái được cứu một phen tạ ơn trời đất. Vốn dĩ sợ mãng xà nhưng nay mãng xà hóa hình người, rất đáng để xem, vì lòng hiếu kì cô gái nhỏ cũng lon ton chạy theo sau.
"Chủ nhân, Kì Kì cũng muốn đi nữa."
"Oa đợi Kì Kì oa..."
Trái núi cạnh Hương cốc có một hang động nhỏ, tới nơi tông chủ Thiên Sơn Liên Hạo đã nhìn thấy một số đệ tử cùng Hồ đại phu đang đứng vây đầy ngoài cửa hang. Nhộn nhộn nhịp nhịp.
"Sư tôn, người tới rồi."
"Sư tôn."
"Sư tôn."
Cả đám dạt qua hai bên cung kính hành lễ.
Nam nhân một thân lam y sang quý đạo mạo, mi thanh mục tú tiến tới, dù đang bị thương cùng độc tố trong thân cũng chẳng thể nào dìm nổi khí chất bức người.
"Thế nào rồi Hồ đại phu, ông nói xà tinh trong kia có thể cứu được bổn tôn?"
"Dạ phải Liên tông chủ. Con xà yêu trong kia sắp sửa hóa hình người, chính là giai đoạn yếu ớt nhất để chúng ta tấn công. Chỉ cần đợi thêm nửa canh giờ nữa nó lột da xong chúng ta lập tức xông vào bắt gọn nó." Hồ đại phu cẩn thận nói.
"Hừ một con xà yêu cỏn con có cần phiền phức tới vậy không, dựa vào đâu bắt bổn tôn đợi. Trực tiếp kết liễu là xong."
Liên Hạo lạnh giọng buông một câu, đường đột xông thẳng vào trong hang động chẳng chút kiên nhẫn. Hồ đại phu cùng cả đám tá hỏa chạy theo sau hắn.
"Khoan đợi đã Liên tông chủ đừng manh động sẽ rất nguy hiểm. Liên tông chủ, Liên tông chủ."
Hồ đại phu la toáng lên, giọng ông va đập vào vách đá đôi bên hang nghe ra thứ âm thanh ồm ồm huyền bí. Kết quả Liên Hạo đã đi sâu vào hang động, tới trước mặt con xà yêu kia mất rồi.
"Lóc tóc..."
"Lóc tóc..."
Tiếng nước chảy nhỏ giọt xuống cái hồ nhỏ mị sâu trong hang.
Liên Hạo dừng chân bên góc hang tối tăm ẩm thấp. Cả đám đệ tử theo sau cũng dừng chân há mồm. Mắt trợn tròn kinh hãi.
"Lột xột, lột xột..."
Cả đám nhìn thấy nơi góc hang ẩm ướt có một con hắc xà đang cố gắng ngọ nguậy thoát khỏi lớp da già bủng beo vướng víu, khắp người nó nhầy nhụa nhớp nháp như một thứ chất dính bôi quết đầy thân tỏa ra mùi vị tanh nồng khó ngửi. Lớp da lột hết tới phần đuôi uốn lượn ngoằn ngoèo, đôi chân trắng trẻo như bông tuyết ẩn hiện, lấp lánh lớp vảy lí ta lí tí.
Đây là cái thể loại giề?
Ai nấy cứng đờ kinh hốt.
Hắc xà mơ màng ngóc đầu nhìn đám nhân loại với ánh mắt tò mò ghê tởm dành cho mình, nó hoảng sợ rúc vào trong góc thôi không biến hình nữa.
"Mọi người mau dạt ra cả đi. Mau ra ngoài cả đi."
Hồ đại phu hiểu được gì đó, xua tay tản mọi người đi. Tuy không ra ngoài nhưng ai cũng lùi về sau gần trăm bước. Chỉ còn có Liên Hạo vẫn trợn mắt đứng nhìn. (Hồ đại phu không dám đuổi hắn ta đi á)
"Hừ sao lại không biến hình nữa. Mau biến hình đi." Liên Hạo mất kiên nhẫn quát lớn.
Hồ đại phu bên cạnh cười khổ nhỏ nhẹ bảo: "Liên tông chủ, đây có lẽ xà yêu cái. Nó ngại khi có người nhìn thấy, có lẽ người cũng nên lánh mặt đi một chút a."
Nào ngờ Liên Hạo nghe xong nổi giận đùng đùng, nhếch môi khinh bỉ. "Hừ cái thứ kinh tởm này cũng biết ngại ngùng, đực cái gì chứ trực tiếp giết quách là xong."
Liên Hạo tay nhanh hơn miệng, thình lình rút kiếm giáng xuống. Hồ đại phu can không kịp trợn mắt há hốc mồm. Mũi kiếm đâm xuyên qua thân xà tinh, hai cái chân trắng nõn phía dưới đau đớn mà quơ loạn giãy dụa, máu bắt đầu túa chảy ròng ròng.
Xà yêu đang trong thời kì lột da yếu ớt chẳng còn sức lực phản kháng, giãy tới đáng thương. Mũi kiếm rút ra máu phụt không trung, Liên Hạo tính rạch một đường nơi ổ bụng nó trực tiếp moi lấy xà đan về làm thuốc là xong. Hồ đại phu đã kịp thời ngăn cản.
"Khoan khoan Liên bang chủ, người chớ có xuống tay. Độc tố của người vô cùng nghiêm trọng không phải giải ngày một ngày hai. Xà đan căn bản không khỏi hết, người cần phải giữ mạng cho con xà yêu này, đem nó về nấu thuốc. À không đem nó về dùng cơ thể của nó làm thuốc dẫn, hấp thụ xà đan từ từ, vậy mới khỏi hoàn toàn."
"Hừ sao ông không nói sớm." Liên Hạo thu kiếm hoàn vỏ.
Híc, Liên bang chủ nhanh quá có để lão kịp giải thích đâu. Hồ đại phu lấy khăn lau mồ hôi trán. Nói: "Liên bang chủ người còn không bịt vết thương lại con xà yêu sẽ cạn máu chết đó."
"Các con đến đây phụ băng bó cho nó đi." Liên Hạo phẩy tay gọi đám đệ tử phía sau thật thật xa.
Hồ đại phu liền ngăn cản: "Ấy ấy không thể để bất kì ai đụng vào con xà yêu này, thuốc dẫn sẽ không còn tác dụng, chỉ có thể là người tự tay băng cho nó. Liên bang chủ không phải người sợ rắn đó chứ?"
Liên Hạo nhíu mày cắn răng ngồi xổm xuống, giơ tay ra thêm lần nữa, ý bảo lão gia nhân cấp vải cho hắn. Hồ đại phu liều mạng thòng thêm một câu: "Vải cũng là vải từ thân người không phải ai khác, không nên để báng mùi cơ thể người khác vào nó, thuốc dẫn cũng không còn tác dụng a Liên bang chủ."
"Hồ đại phu ông giỏi lắm, đợi bổn tôn lành thương ông chết chắc rồi." Liên Hạo liếc ông ta một cái sau đó xé vải mảnh trên vạt lam y của mình cẩn thận băng bó lại vết thương đang chảy máu trên thân rắn đen, quấn thành mấy vòng dày cộm.
Chả biết có phải con rắn run rẩy dao động quá mạnh hay không mà làm cho bàn tay Liên Hạo cũng run theo.
Máu cầm, trong quá trình băng bó khó tránh mấy ngón tay Liên Hạo chạm vào mình rắn vừa mới lột da xong còn mỏng manh non nớt. Con rắn co tròn vo người lại mấy chốc biến thành một cô gái trắng nộn với mái tóc dài đen ướt như mun gỗ. Đôi mắt to tròn long lanh đựng đầy nước ở bên trong ngước nhìn Liên Hạo, vừa biết ơn lại như ai oán không thôi.
Khoảnh khắc ấy tâm can Liên Hạo đã chấn động. Cô gái còn không có mặc đồ, thân thể co cụm che đi bộ ngực và phía dưới nhưng vẫn lộ ra cặp mông căng tròn bóng mẩy. Liên Hạo nhìn tới đỏ mặt trợn mắt, cái này chẳng cần Hồ đại phu nhắc nhở hắn đã cởi vội lấy lớp áo ngoài của mình phủ lên thân thể xích lõa của cô ta. Nghiến răng bảo như ra lệnh:
"Mặc vào."
Rất tiếc cô gái bé bỏng ấy không hiểu cho lắm lời của Liên Hạo, chẳng biết người đàn ông xinh đẹp này đang nói cái gì, cô gái càng thêm sợ hãi thiếu điều muốn vo tròn cả người lại. Hoặc giả biến thành lại hình dạng ban đầu, thế nhưng loay hoay mãi cô cũng chẳng thể nào biến lại được, có lẽ bị mất máu cô trở nên yếu ớt chả còn sức lực.
"Ngu ngốc."
Liên Hạo mắng thêm một câu lần nữa áp sát tới giúp cô gái mặc y phục. Vốn chỉ là một chiếc áo nhưng khá dài, cô gái còn bé nhỏ thành thử mặc vào kín tới tận gót chân.
"Được rồi, chúng ta mau rút khỏi hang động, nơi này tăm tối ngột ngạt quá." Liên Hạo cất tiếng nói.
Hồ đại phu lấy hết can đảm nhả ra thêm một câu: "Liên bang chủ, con xà yêu bị thương không đi được cũng chỉ có người ẵm nó về a. Người khác không thể đụng tới."
"Im miệng, ta biết rồi. Hồ đại phu ông thật tận tâm tận lực, khỏi độc ta nhất định sẽ thưởng cho ông thật hậu."
Liên Hạo ngoài mặt cười trong lòng không cười, miễn cưỡng vòng tay bế thốc cô gái yếu ớt kia lên. Cả đám người trước sau nối đuôi nhau rời khỏi hang động quay về bổn giáo.
"A a... ư... ư..."
Mắt thấy nam nhân xa lạ đưa mình đi khỏi hang động ngày càng xa rời cái tổ ấm mình đã lớn lên bao lâu nay, cô gái sợ hãi vùng vẫy giãy dụa, luôn miệng kêu gào, cư nhiên chỉ phát ra được mấy tiếng ư ư, a a. Hoàn toàn chưa biết nói tiếng người.
"Im lặng." Liên Hạo ôm chặt lấy cô gái không cho giãy, lạnh lùng nạt một câu.
Rất tiếc cô gái không hiểu Liên Hạo nói cái gì, cô chỉ nhìn thấy gương mặt hung dữ của hắn càng sợ hãi hơn, tay cố với về cái tổ nhỏ của mình, la í oái.
"A a...
Ư ư...
A a...
Ư ư..."
"Hừ, phiền chết đi được."
Liên Hạo mất kiên nhẫn đập một phát sau đầu, cô gái ngất đi luôn. Bàn tay bé nhỏ đang vươn ra cũng được hắn kéo về, ôm lấy thân thể nóng hầm hập của cô gái một đường bước đi.
Cửa hang xa dần xa dần bóng người, có mấy chú thỏ trắng đứng đó ngóc ngóc nhìn theo.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT