Edit: Vũ Vũ
Tôi hẹn Lục Triết ra gặp mặt.
Lúc đầu anh ta còn viện có thoái thác, nhưng tôi không màng, chỉ bình tĩnh nói: “Em đã thấy rồi.”
“Thấy cái gì?”
“Nick weibo phụ của anh.”
Đầu dây bên kia, hơi thở của Lục Triết như khựng lại trong chốc lát, sau đó anh ta nhẹ nhàng cười một chút: “Được thôi, vậy gặp nhau đi.”
Nghĩ lại thì dù học chung một trường, nhưng lần cuối chúng tôi gặp nhau đã là chuyện của hai ngày trước.
Lúc tôi xuống lầu đã là hoàng hôn, đám mây phía chân trời đều nhiễm màu hồng diễm lệ như một cánh hoa.
Lục Triết đứng ở nơi đó, đầu hơi ngoảnh, nụ cười không còn đạm mạc bình tĩnh giống như lúc trước, ngược lại còn mang theo vài phần không để ý và kiêu ngạo.
Rốt cuộc tôi cũng nhận ra rằng, vẻ ngoài lạnh nhạt của Lục Triết chẳng qua chỉ là mặt nạ mà thôi.
Mà dáng vẻ ác liệt bất cần đời này mới đúng là bản chất thật của anh ta.
“Nếu em đã thấy rồi thì anh cũng chẳng có gì để giải thích.” Anh ta lười biếng nói: “Lâm Dao, chúng ta chia tay đi.”
Tôi cho rằng ít nhất bản thân mình có thể giữ được bình tĩnh.
Nhưng trong giây phút nghe thấy những lời anh ta nói, cơn đau bén nhọn đục rỗng cốt tuỷ vẫn ập tới.
Tôi thích anh ta suốt ba năm ròng rã.
Nửa năm hẹn hò này tôi toàn tâm toàn ý mà yêu anh ta.
Tôi hít sâu một hơi, bóp chặt lòng bàn tay rồi nhìn anh ta: “Vậy tại sao anh lại chọn em?”
“Vì em thích anh chứ sao.”
Anh ta nhìn tôi, giọng điệu rất đương nhiên:
“Em kiên trì theo đuổi anh suốt ba năm, tự mình dâng tới cửa, đương nhiên phải thành toàn cho em rồi.”
Hơi dừng lại một chút, anh ta nhìn tôi chăm chú rồi cười rộ lên:
“Với lại ít nhất em cũng nên thấy biết ơn anh đi, vì anh đã cho em thử bước vào thế giới mà em không bao giờ có cơ hội với tới, không phải sao?”
Suốt ba năm yêu thầm, thậm chí chỉ cần nghĩ tới anh ta thôi cũng sẽ đỏ mặt rung động, giờ phút này tất cả đều hoá tro tàn.
Trái tim đau đớn, đầu ngón tay run lên, tôi giấu tay ra sau lưng, nắm chặt lòng bàn tay, cố nén không rơi một giọt nước mắt.
Cho dù ở trước mặt Lục Triết, tôi chẳng đáng giá một đồng, nhưng đó cũng là tự tôn của tôi.
Thật lâu sau, tôi hít sâu một hơi, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng:
“Thế giới gì chứ? Thế giới rách nát bẩn thỉu sao?”
Tôi quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Giang Mộ đang đứng bên cạnh mình.
Sắc mặt Lục Triết hơi cứng lại, anh ta đứng thẳng lưng rồi nhìn Giang Mộ:
“Anh Giang này, chuyện giữa tôi và bạn gái hình như không liên quan gì đến anh.”
“Là bạn gái cũ.”
Giang Mộ lạnh nhạt sửa đúng lời của anh ta.
“Cậu ức hiếp đàn em của tôi, cậu Lục, có cần tôi báo cáo chuyện này cho thầy cố vấn của cậu không?”
Ánh mắt Lục Triết khẽ thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm vào Giang Mộ một cách vừa hung dữ vừa lạnh lùng.
Tôi sợ chọc phiền phức cho Giang Mộ, vì thế tiến lên chắn trước người anh, sau đó gọi một tiếng: “Lục Triết.”
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi.
“Anh nói không sai, gia cảnh nhà tôi không được giàu có như nhà anh, thông minh không bằng anh, cũng chẳng biết cách đùa giỡn tình cảm của người khác như anh….”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta.
“Đúng là tôi đã từng thật lòng thích anh, từng nghĩ tới tương lai của chúng ta, muốn cố gắng phấn đấu để xứng với anh…nhưng bây giờ đã hết rồi. Tôi không thích anh nữa, thế giới của anh làm tôi cảm thấy ghê tởm. Cho nên chúng ta dừng lại ở đây đi.”
Nói xong tôi không nhìn anh ta nữa mà xoay người đi thẳng.
Nhận thấy Giang Mộ đang nhìn mình, tôi hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng nói: “Anh Giang, em lại gây phiền phức cho anh rồi.”
Anh im lặng một lát rồi hỏi lại: “Em muốn anh đi giải sầu với em không?”
Tôi lắc đầu.
Không phải tôi không nhận ra trong ánh mắt của anh, ngoại trừ sự quan tâm mà đàn anh dành cho đàn em, còn có tình tố bí ẩn khó có thể phát hiện khác.
Nhưng giờ phút này tôi không còn sức lực để nghĩ đến nó nữa.
8.
Sau khi chia tay với Lục Triết được hai ngày, tôi liền nghe được tin anh ta và Quý Dao ở bên nhau.
Chuyện này cũng không nằm ngoài ý muốn.
Anh ta đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ đến ngày cô ta chịu thừa nhận tình cảm, mà tôi đương nhiên trở thành công cụ hữu ích để tác thành cho đôi bích nhân ấy.
Tôi đã sớm biết rồi.
Đã sớm biết rằng, Lục Triết và tôi là người của hai thế giới khác nhau, cũng có thể cảm nhận được sự ngạo mạn và khinh miệt mà anh ta ngẫu nhiên thể hiện ra trước mặt tôi.
Nhưng con người ai cũng mắc chứng vọng tưởng.
Ít nhất vào lúc anh ta chuyên chú hôn tôi, tôi đã thật sự cho rằng khoảng cách giữa cả hai không quá xa vời.
Lúc còn rất nhỏ, mẹ tôi mắc một căn bệnh, không sống qua được mùa đông năm ấy.
Mà mẹ tôi mới đi được nửa tháng, ba tôi đã tái hôn.
Vì mấy trăm tệ phí nuôi nấng, ông ta nghĩ mọi cách thoái thác, thậm chí nghĩ ra cách chỉ cho tôi ăn một bữa cơm một ngày, để tôi đến nhà ông bà ngoại ăn trực.
Sau đó bà ngoại nổi giận, đón tôi về nuôi, còn mắng ba tôi một trận:
“Chúng tôi đón Dao Dao về, không cần anh phải nuôi nó nữa! Sau này anh cũng đừng mơ nó chu cấp tiền dưỡng già cho anh!”
Ba tôi không nói gì, thậm chí còn lười nhìn tôi thêm một cái, chỉ chăm chăm nhìn vào bụng mẹ kế tôi.
Nơi đó cất giấu đứa con trai mà ông ta chờ mong bấy lâu nay.
Tôi cứ như vậy được ông bà ngoại nuôi lớn, cũng biết rất rõ ràng học hành chính là lối thoát duy nhất của mình.
Bởi vậy nên không dám nơi lỏng nửa phần.
Vào mấy năm dao động nhất của tuổi dậy thì, tôi cũng không dám xao nhãng chuyện học tập, vì thế sau khi nhìn thấy Lục Triết, sự rung động bị đè nén đã lâu như sóng thần ập đến, gần như muốn nuốt chửng tôi.
Trong lúc tâm trạng ủ dột, ông bà ngoại vẫn thường xuyên gọi điện đến hỏi han.
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, giả bộ như không có gì xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện: “Dao Dao, cháu sao vậy? Có phải cháu khóc không?”
Tôi hít mũi, nhỏ giọng nói: “Cháu không sao đâu bà, chẳng qua thực nghiệm có chút khó khăn, cháu không làm được.”
“Không phải vội, không phải vội, khó thì từ từ làm, Dao Dao nhà chúng ta giỏi nhất…”
Bà dịu giọng nói, dỗ dành tôi như ngày tôi còn nhỏ. Mà tôi cắn chặt môi, gần như khóc thành tiếng.
“…Vâng cháu biết rồi, thôi cháu tắt máy đây, đàn anh ở phòng thực nghiệm gọi cháu rồi.”
Tắt điện thoại xong, tôi vừa xoay người đã đối diện với đôi mắt gần như gang tấc của Giang Mộ.
Màu mắt của anh rất nhạt, được ánh đèn trắng sáng trong phòng thực nghiệm chiếu vào khiến con ngươi anh cũng sáng lên, giống như vầng trăng trên cao không thể nào với tới.
Tôi lấy lại tinh thần, thấp giọng nhận sai: “Xin lỗi anh Giang, em không nên nhận điện thoại trong giờ ạ.”
Anh lại không để ý đến lời xin lỗi mà chỉ chăm chú nhìn vào mắt tôi: “Em muốn đi ra ngoài một chút không?”
“….”
Thật hoang đường, tôi không ngờ người chỉ biết học như Giang Mộ vậy mà cũng sẽ cùng đi tản bộ với đàn em thất tình trong giờ thực nghiệm như thế này.
Mùa đông đã tới, thân cây bạch dương thẳng tắp cao lớn, lộ ra vỏ cây khô màu xám đậm, ngửa đầu là có thể nhìn thấy bầu trời xanh xám qua những tán cây đan xen nhau.
Giang Mộ hỏi tôi: “Thực nghiệm khó lắm sao? Em mới năm nhất, nếu thật sự làm không được thì anh có thể điều chỉnh giúp em.”
“…Không phải vấn đề thực nghiệm.”
Anh trầm mặc một chút: “Là vì…Lục Triết?”
“Cũng không phải. Anh Giang, chỉ là đôi khi em cảm thấy vô lực, người có xuất thân giống em cho dù không dám nơi lỏng một giây, nhưng vẫn không có cách nào đứng chung một chỗ với những người như các anh cả.”
“Giống như…thứ mà em nỗ lực theo đuổi, các anh đã đạt được nó từ lúc bắt đầu rồi.”
Không phải từ trước đến nay tôi không ý thức được điểm này, chỉ là khi đó tôi vẫn luôn thuyết phục chính mình, chỉ cần tôi cố gắng thì một ngày nào đó tôi cũng có thể nói chuyện một cách bình đẳng với những thiên chi kiêu tử.
Nhưng thật ra đó chỉ là tôi mơ tưởng hão huyền.
“Vậy thứ mà em cố gắng theo đuổi có dáng vẻ thế nào?” Giang Mộ dừng lại bước chân, xoay người hỏi tôi: “Lâm Dao, bây giờ đứng ở chỗ này, em còn cho rằng anh là người cao không thể với sao? Như vậy em còn chưa hiểu rõ sao?”
“Chỉ là…”
“Không có chỉ là gì hết, Lục Triết là Lục Triết, tam quan của cậu ta chỉ đại diện cho cậu ta, từ trước đến nay anh đều cảm thấy chúng ta là người chung một thế giới.”
Tôi giật mình, bỗng nhiên nhận ra: “Anh Giang, ngày đó chúng em ở nhà ăn nói chuyện…Anh nghe được sao?”
Giang Mộ mím môi: “…Ừ.”
Mặt tôi nóng lên.
Bởi vì ngày đó ở nhà ăn, tôi có nói với Lục Triết rằng, không chừng tương lai tôi có thể cùng hợp tác thực nghiệm, cùng nhau thi đua, cùng nhau làm luận văn với Giang Mộ….
“Anh Giang, thật sự em không có ý gì khác đâu…”
Tôi muốn giải thích, kết quả vừa quay đầu lại đã đối diện với đôi mắt như biết cười của anh.
Giống như ánh trăng xa xôi đã rủ lòng thương đáp xuống trước mắt tôi vậy.
Khoé môi anh cong lên, ý cười sáng ngời nơi đáy mắt: “Anh cầu mà không được.”
“Nếu em muốn làm thực nghiệm, vào một tổ thi đua với anh, là điều anh muốn mà không được.”
9.
Buối tối ngày hôm đó, phải đến tận khuya tôi mới ngủ được.
Giang Mộ là một người rất đúng mực, đối mặt với sự im lặng và vô thố của tôi, anh vẫn luôn đứng về phía tôi và thông cảm cho tôi.
Tôi có thể nhận thấy được có lẽ ít nhất vào giờ khắc này, anh ấy thực sự thích mình.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Tôi đã nghe các bạn trong phòng thực nghiệm bàn tán về hoàn cảnh gia đình của anh, biết được khoảng cách giữa tôi và anh còn xa xôi hơn giữa tôi và Lục Triết rất nhiều.
Vì thế tôi không nói gì cả, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, anh cũng tuân thủ nghiêm ngặt đúng mực, giữ mối quan hệ đàn anh đàn em đơn thuần với tôi.
Tôi nghe đi nghe lại bài hát <Duy nhất> rất nhiều lần, nghe giọng hát dịu dàng quạnh quẽ ngâm nga bên tai: “Anh thật sự hy vọng bản thân có thể tìm ra sự thật. Nếu như không thổ lộ cảm xúc, làm sao có thể chứng minh.”
Tôi không thấy rõ.
Bởi vì trên thế giới này, không phải chỉ cần thích là có thể giải quyết hết thảy.
Sắp hết năm, huyện nhỏ ở quê bỗng nhiên bùng dịch.
Tôi vội gọi điện cho ông bà ngoại, bọn họ an ủi tôi:
“Yên tâm đi Dao Dao, tuần trước ông bà mới mua gạo với mì rồi. Trong nhà vẫn còn thịt khô với đồ chua bà làm, đủ để ăn một tháng đấy.”
Tôi thoáng yên tâm, nhưng vẫn phải dặn dò: “Nếu có chuyện gì thì phải báo cho cháu ngay nhé.”
Tắt điện thoại, tôi ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ở đường đối diện, Lục Triết đang kéo Quý Dao đứng ở đó bình tĩnh nhìn tôi.
Quý Dao búi tóc cao, trên người mặc áo khoác nhung màu sữa, vốn dĩ đang ngửa đầu nói cười với Lục Triết, khi nhận ra ánh mắt của anh ta không ở trên người mình thì nhìn theo, nụ cười cũng cương lại vào khoảnh khắc đó.
Tôi từng nghĩ mình sẽ hận Lục Triết vì anh ta lừa dối, giẫm đạp lên tự tôn và sự chân thành của tôi.
Nhưng giờ phút này mới nhận ra dưới đáy lòng chẳng có nổi một gợn sóng.
Tôi nhìn anh ta giống như một người xa lạ chẳng hề liên quan.
Bởi vì trong sinh mệnh của tôi còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn so với “thích anh ta”.
Tôi nhạt nhẽo mà rũ mắt, cất điện thoại vào túi rồi rời đi.
Buổi tối ngày hôm đó, thành phố N bắt đầu có tuyết rơi.
Ba ngày liên tiếp tôi đụng mặt Quý Dao và Lục Triết ở trong trường hai lần.
Lúc đầu tôi còn chưa nhận ra, mãi đến khi Giang Mộ chia sẻ bài hát <Giáng Sinh Gắn Bó> của Trần Dịch Tấn trên wechat thì tôi mới biết…
Hoá ra ngày mai đã là lễ Giáng Sinh rồi.
Thực nghiệm buổi chiều kết thúc, tôi đang định cất đồ rồi đi xuống nhà ăn, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ một cô hàng xóm ở quê.
“Lâm Dao à, cháu nghĩ cách đi, ông bà ngoại cháu tích chẳng được bao nhiêu đồ ăn, mấy ngày nay đã ăn hết sạch rồi. Sáng nay cô có mang cho ông bà túi mì, nhưng ăn mì mãi đâu có được. Bây giờ muốn đặt đồ trên mạng cũng không được, cô cũng muốn giúp ông bà lắm nhưng trong nhà cô còn trẻ con, khả năng của cô có hạn…”
Đầu tôi ong ong, sau đó vội vàng nói cảm ơn rồi cúp máy, nhanh chóng nhấn số gọi cho ông bà.
Lúc đầu ông bà còn không chịu nhận, mãi đến khi tôi nghiêm giọng, còn uy hiếp nếu không nói thật thì đêm nay tôi sẽ ngồi tàu về ngay lập tức, rốt cuộc bà ngoại mới chịu nói:
“Haizz, tuyết rơi từ tuần trước, lúc ông cháu đi ra ngoài nên bị té, tình trạng không tốt lắm. Vốn dĩ bà định chờ chân ông ấy ổn rồi mới đi mua thêm chút đồ, ai biết sẽ bị phong toả chứ…Dao Dao à, việc học của cháu khó khăn, không cần nhọc lòng vì ông bà đâu. Giờ này tàu hoả cũng không chạy nữa rồi, cháu ngoan ngoãn ở trường đi, chúng ta không có bị sao đâu mà.”
Tôi “vâng” một tiếng, cúp máy xong lại gọi cho ba mình.
Dãy số này đã ba năm nay tôi chưa gọi rồi.
Phải mất một lúc lâu ông mới chịu nghe máy, nghe thấy giọng tôi thì lập tức muốn cúp máy, vì thế tôi vội vàng nói: “Ba mang cho ông bà ngoại ít thức ăn với thuốc đi ạ.”
Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Lâm Dao, trước kia là chính mồm bà ngoại mày nói, tao và nhà họ Lâm chúng mày không còn quan hệ gì nữa, bây giờ lại gọi tới bảo tao đưa đồ…Mày biết giá cả ở đây thế nào không?”
“Ba cứ đưa đồ qua đi, con chuyển tiền cho ba.”
“Tiền? Không phải mày đang đi học sao? Lấy tiền đâu ra?”
Tôi bóp chặt lòng bàn tay: “Học bổng.”
Ông ta không nói nữa, điện thoại cũng bị tắt.
Qua mười phút sau, ông ta gửi tới một tin nhắn: “Khu nhà tao bị phong toả, tao còn vợ con phải nuôi nữa. Với lại ông bà già đó cũng nhiều tuổi lắm rồi, sống chết do trời định đi.”
Môi tôi run lên, lấy điện thoại ra lên weibo xin giúp đỡ.
Ngón tay gõ chữ phát run, vất vả lắm mới gửi xong tin xin giúp đỡ. Bình luận đầu tiên hiện lên là:
[Tư tưởng ích kỷ quá, bỏ lại ông bà ngoại già ở quê rồi chạy lên thành phố lớn, lúc gặp khó khăn thì lại muốn chiếm dụng tài nguyên công cộng.]
Mấy câu nói đó hoàn toàn chặt đứt sợi dây yếu ớt trong đầu tôi.
Tôi ghé vào bàn, nhịn không được mà khóc thất thanh.
Với những người giống như tôi, vận mệnh như con thuyền nhỏ giữa dòng thác thời gian, dù chèo lái cẩn thận đến đâu vẫn dễ dàng bị lật bởi một cơn gió bất thình lình.
“Em sao vậy?”
Giọng nói của Giang Mộ đột nhiên vang lên, tôi ngẩng đầu, cách một tầng nước mắt mông lung nhìn về phía anh: “Anh Giang.”
Thấy tôi khóc thì anh giật mình, sắc mặt nghiêm túc cúi xuống nhìn tôi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi thút thít kể lại cho anh nghe, anh kiên nhẫn nghe xong, sau đó nói: “Em đừng lo, để anh xử lý.”
Ở trước mặt tôi, anh lấy điện thoại ra rồi gọi đi: “Mẹ có đồng nghiệp hay học sinh nào ở huyện G không?”
“Vâng, có chút việc cần hỗ trợ.”
“Được, vậy con gửi địa chỉ nhà và số điện thoại cho mẹ.”
Cúp máy, anh hỏi địa chỉ nhà và số điện thoại của ông bà ngoại.
Khoảng một giờ sau tôi nhận được điện thoại của bà ngoại, nói có tình nguyện viên đưa đến rất nhiều đồ dùng, có gạo, mì, rau dưa thịt cá, trái cây đủ cả. Còn có cả thuốc hạ huyết áp cho bà ngoại cùng với thuốc bôi cho vết thương của ông.
Bà liên tục hỏi tôi: “Dao Dao, mấy thứ này có đắt tiền không? Bà chuyển tiền cho cháu nhé?”
Tôi cố nén nước mắt: “Không có gì đâu ạ, là nhà trường giúp đỡ cho học sinh khó khăn thôi, không cần tiền đâu bà.”
Cúp máy, tôi ngẩng đầu nhìn Giang Mộ: “Anh Giang, thật sự cảm ơn anh…Những thứ đó hết bao nhiêu tiền ạ, để em trả cho anh.”
Thật ra tôi biết rất rõ vào thời điểm mấu chốt này, có tiêu nhiều tiền đến mấy khả năng cũng không mua nổi những thứ này.
Nhưng trả tiền cho Giang Mộ rồi, ít nhất có thể giảm đi sự áy náy và ngượng ngùng trong lòng tôi.
Anh không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn tôi.
Một lát sau, Giang Mộ thở dài, dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt cho tôi.
“Không cần tiền, chỉ cần em…đừng khóc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT