Sáng hôm sau.
Tại khách sạn Hà Phương.
Qua một đêm phong hoa tuyết nguyệt, Thiến Vy cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, người đàn ông hôm qua ngủ với cô giờ đã không thấy đâu, cô nghiêng đầu qua lại nhìn xung quanh, hình ảnh lu mờ của chiếc đồng hồ treo tường rõ dần.

Định ngồi dậy thì phát hiện cơ thể mình đang trong tình trạng không mặc quần áo, chỉ có tấm chăn lông cừu trắng tuyết là che đắp lại thân thể ngọc ngà bên trong.
Thiến Vy hoảng hốt lấy chăn quấn chặt lại cơ thể, nhìn kỹ lại xung quanh một lần nữa, cô không rõ đây là đâu, trông cách bày trí thì rất giống khách sạn, chuyện gì đã xảy ra cô một chút cũng không nhớ, mà bây giờ cô còn phát hiện trên cơ thể mình xuất hiện rất nhiều vết bầm, thêm nữa chỗ đó còn có hơi đau, lẽ nào...
Đúng lúc này âm thanh cót két của cánh cửa phòng mở ra, tiếng cộp cộp vang lên nghe vô cùng xa lạ, Thiến Vy nhìn người đàn ông lạ mặt đang dần bước tới, cô theo bản năng có sự đề phòng lấy chăn che kỹ lại cơ thể, tập trung dồn sự cảnh giác vào đôi mắt, nhưng ánh nhìn của người nọ hướng về cô hoàn toàn không có sắc dục, chỉ có khinh bỉ.
"Cô tỉnh rồi à." Phó Hàm Dận cất ra một câu, sau đó ném một chiếc váy màu tím voan qua cho cô, nói : "Mặc rồi cút đi !"
Cô không hề quen người đàn ông này, bắt đầu cảm thấy bất an.

"Anh là ai ? Đây là đâu ? Tại sao tôi lại ở đây ?"
Nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tội này của cô làm hắn nhớ lại những lời đêm hôm qua của Dịch Thừa Phong, lúc đó tầm khoảng 3 giờ sáng, hai người đã gặp nhau ở hộp đêm.
"Phó tổng ! Món quà mà anh chuẩn bị thật sự làm tôi rất hài lòng, nhưng tôi có thể nhờ anh một chuyện được không ?"
"Là chuyện gì, anh cứ nói đi !"
"Cũng không có gì, tôi chỉ muốn sau khi cô gái đó tỉnh lại, hãy nói với cô ta, người đêm qua đã ngủ với cô ta là anh !"
"Hả ? Tại sao phải làm vậy ?"
"Tính tôi trước giờ không thích dính vào những chuyện rắc rối không đâu, tôi nói đến đây không biết Phó tổng đã hiểu ý tôi chưa ?"
"Ha ! Vậy cũng được ! Dịch thiếu gia hợp tác vui vẻ !"
"Được ! Hợp tác vui vẻ !"
Hắn kết thúc hồi tưởng, cân nhắc lại một lúc mới nói : "Nếu cô muốn biết, vậy tôi sẽ nói cho cô biết, ngày hôm qua, có một nhóm đàn ông lạ mặt dâng cô đến cho tôi, bảo tôi thưởng thức cô sạch sẽ, cô nói xem ! Một miếng thịt ngon dâng tới miệng nếu không ăn thì có phải rất ngu không ?"
Lời vừa rồi làm mặt Thiến Vy hơi tái, trong lòng dần dần hình thành một nổi sợ, cảm giác hoang mang bao trùm cả đầu óc, môi khẽ run.

"Ý anh là gì, tôi không rõ !"

"Ý của tôi chính là..." Hắn ghé sát cơ thể cô, đôi môi từ từ tìm đến vành tai.

"Đêm qua hai chúng ta..." Giọng điệu gian trá, nhìn giọt mồ hôi lạnh trên trán của cô, khóe môi không khỏi nhếch lên, mang theo ý cười, nói rõ từng chữ.

"Đã xảy ra chuyện phu thê ân ái rồi !"

Thiến Vy như nghe thấy một tiếng sấm nổ bùm bên tai, cả người nhất thời cứng ngắt, khuôn mặt một chút biểu tình cũng không có, cảm giác trong người giống như bị những lời nói kia đẩy rơi từ trên trời xuống đất, đau đớn đến tan xương nát thịt, cô lắc đầu nguầy nguậy.

"Anh nói dối ! Anh nói dối ! Anh lừa tôi ! Là ai đã cho tiền anh lừa tôi ?!"
"Tôi lừa cô ? Hừ, cô hãy xem lại những vết bầm trên người cô đi ! Chúng không biết nói dối đâu !"
"Không thể nào ! Anh nói dối ! Tôi không tin ! Nếu là thật vậy vì sao tôi không nhớ gì hết ?!"
"Đó là do cô bị chuốc thuốc nên mới không nhớ gì hết, mà tính ra đêm qua cô cũng nhiệt tình quá đó chứ, tấn công tôi liên tục, làm bao lần cũng nói là không đủ, bây giờ lại làm ra cái bộ dạng đáng thương như bị hại này, đúng là kinh tởm !"
Buông lời sỉ nhục xong hắn cũng bỏ đi, căn phòng sau khi hắn bước ra đã vang vọng lên một âm thanh khóc lóc nức nở cất mãi không ngừng.

Sớm đã biết là Camy hại cô rồi, nhưng không ngờ cô ta lại dùng cách này để hại cô.

Trước kia là bị Dịch Thừa Phong nhìn nhầm rồi cưỡng bức, sau đó là bị Lăng Thiên Trì đánh đập đến xảy thai, bây giờ cơ thể lại rơi vào một người đàn ông xa lạ.
Tại sao ! Tại sao chứ ! Ông trời, ông muốn hành hạ cô như thế nào cũng được ! Tại sao lại dùng cách này để trừng phạt cô, chẳng lẽ ông chê những quả báo trước kia cô chịu còn quá nhẹ sao ?

Ở Hằng Viễn.
Nắng trưa chói lọi bên bức tường kính, đứng từ trên cao nhìn xuống có thể thấy vô số các tòa nhà cao thấp đồ sộ uy nga, dựng thành nhiều loại kiểu dáng khác nhau hút mắt người đi đường, thời điểm ồn ào nhất là vào giữa trưa, các nhân viên trong công ty cũng được cho đi nghỉ ngơi 15 phút, chỉ có Nghiêm Thần là vẫn miệt mài ngồi làm việc, mười ngón tay linh hoạt bấm vi tính rồi cầm bút viết mấy dòng chữ vào tập tài liệu, bên ngoài trợ lý của hắn là Vương Lỗi mở cửa mang cafe đi vào.
"Sếp ! Mời sếp uống cafe !"
"Để đó đi !"
"Bây giờ là giờ trưa, sếp vẫn chưa nghỉ trưa sao ?"
"Tôi rất bận !"
Người nọ thấy vậy đặt ly cafe xuống, đứng bên cạnh hắn nói nhỏ.

"Sếp nè, cô người mẫu mà Giang thiếu gia tìm cho sếp, sếp không ưng tí nào sao ? Tôi nghe nói cô ta là người mẫu hot nhất hiện nay đó !"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play