Hong Kong…
Hồng Kông là thành phố của sự giao thoa hài hoà giữa nét cổ kính đậm chất Á Đông và sự hiện đại, năng động đầy sức sống của phương Tây, không những khung cảnh rực rỡ đẹp mê hồn của một nơi được mệnh danh là “Viên ngọc phương Đông”, mà còn được biết đến là thủ đô tài chính hàng đầu Châu Á, nơi mà sự giàu có và xa hoa không ngừng đua nhau nở rộ trên mảnh đất màu mỡ này.
Địa điểm mà Lưu Y thích nhất khi đặt chân đến đây chính là Núi Thanh Bình, là nơi có vị trí cao nhất trên đảo quốc Hong Kong.

Ở đây cô có thể thưởng trọn vẹn vẻ đẹp của thành phố từ trên cao, từ tòa nhà chọc trời, đến ngọn đồi xanh mát của New Territories hay cảng Victoria tấp nập.
Khi ráng chiều bao phủ lên thành phố sắc hồng tím đầy mê hoặc, trong mắt cô Hong Kong bỗng trở thành một thiên hà nơi hạ giới rực rỡ ánh sáng.
Lúc này là 23 giờ 10 phút, Lưu Y dừng xe ở Đại lộ Ngôi Sao.

Cửa kính hạ xuống, cô lặng lẽ đưa mắt ngắm nhìn núi Thanh Bình.

Vốn muốn thả lỏng tâm trạng một chút, nhưng ngay khi vừa rút ra một điếu thuốc lại nhớ đến khuôn mặt của Quách Tử Tôn lúc đe doạ mình, liền cảm thấy không còn hứng thú hút nữa, lập tức ném nó qua cửa kính rồi lái xe rời đi.
Long Điền.
Long Điền là một toà nhà lớn được sử dụng làm công ty tài chính của Tát Trấn Bang, nó nằm trên khu phố đông đúc của Đồng La Loan.

Nơi đây nổi tiếng với những quán bar đông đúc chuyên phục vụ khách du lịch và người nước ngoài.

Khi màn đêm buông xuống, sự nhộn nhịp ồn ã như đổ dồn về đây.
Xe dừng lại ở con hẻm phía sau, đối nghịch với khu phố chính nơi đây lại tuyệt nhiên vắng vẻ, chỉ thỉnh thoảng có vài người qua lại để di chuyển ra đường lớn.
Lưu Y thay một bộ quần áo màu đen, cẩn thận đội tóc giả cùng khẩu trang thay đổi giọng nói, xong xuôi cô mở cửa xe bước xuống, thân ảnh trong chớp mắt đã biến mất, chỉ còn lại ánh đèn đường vàng úa, tĩnh lặng.
Chỉ hơn một phút sau cô đã đặt chân đến cửa lớn của Long Điền, một gã bặm trợn cao lớn, lực lưỡng, trên người mặc một chiếc quần bò dài cùng áo ba lỗ nhàu nhĩ, mình xăm đầy hình kỳ quái đứng chắn trước mặt cô, hất hàm hỏi:
“Muốn gì? Vay tiền? Trả tiền? Hay mua số?”
So với dáng người hộ pháp của hắn thì Lưu Y trông thật bé nhỏ, tưởng tượng như hắn chỉ cần vung tay một cái thì thân thể cô sẽ bị đập nát vậy.

Tuy nhiên khi nhìn vào phong thái của cô thì lại không thấy một chút yếu thế nào, ánh mắt lạnh lẽo càng khiến người ta kinh sợ, cô ngẩng cao đầu, chậm rãi cất lời: “Tìm người.”
“Tìm ai?” Hắn vênh mặt.
“Tát Trấn Bang.”
Nghe cô ngang nhiên nhắc đến tên Đại Ca của mình, hắn chau đôi mày đen rậm, có vết sẹo dài, dò xét một lượt trên người cô, vài giây sau nghiêm túc hỏi: “Tên?”
“Sói Đen.” Cô kiêu ngạo đáp, lời sắc bén như dao.
Hắn sửng sốt , trong ánh mắt có hơn một điểm nghi hoặc, sau đó cảnh giác quan sát bốn phía, lại thấy người phía trước vô cùng lãnh đạm nhưng lại mang theo hơi thở lạnh toát, phảng phất một sát khí bao trùm cuối cùng làm cho hắn có chút run sợ, thân mình cao lớn cứng lại, không dám hỏi thêm bất cứ lời nào.
“Chờ đấy” Nói xong hắn quay người chạy vào bên trong, rồi mất hút ở phía sau bức bình phong lớn.

Chừng 2 phút sau quay ra, tuy nhiên lại đứng cách cô một khoảng, nói lớn: “Đi theo tao!”
Lưu Y theo hắn vào đến đại sảnh, ở đây được Tát Trấn Bang trưng dựng thành văn phòng tài chính, nên có chút nổi bật, từ ngoài đã đặt bốn bình lớn như ngọc lưu ly, ghế sô pha bọc da đắt tiền, trên tường còn bài trí mấy bức nghệ thuật có giá trị.
Đặc biệt là tấm bình phong bằng gỗ cỡ lớn được đặt ở giữa đại sảnh, bên trên có ghi tên công ty Long Điền bằng đá cẩm thạch sáng bóng, phía sau nó còn có một căn phòng đã mở sẵn cửa.
Lưu Y không chút chần chừ, theo chân tên xăm trổ bước vào trong.
Căn phòng không quá rộng, nhưng được bài trí rất tỉ mỉ, lịch sự, dưới sàn còn được ốp bằng gỗ Hồ Đào thượng hạng.

Điểm nhấn ở căn phòng chính là chiếc bàn cỡ lớn, trên đó được đặt hai chiếc máy tính cùng vài thứ đồ linh tinh như sổ sách, giấy tờ.
Và kẻ đang ngồi ngạo nghễ, vắt chân lên chiếc bàn lớn đó chính là Tát Trấn Bang.
Hắn mặc một chiếc áo phông 3D đầy màu sắc, cổ đeo chiếc dây xích bằng vàng cỡ lớn có hình đầu rồng.

Đầu cạo nhẵn bóng, chỉ để lại chùm tóc đen ở giữa đỉnh.

Dù đã ngoài 50 tuổi nhưng thân hình Tát Trấn Bang vô cùng săn chắc, với cơ bắp cuồn cuộn nổi lên trên da thịt đầy hình xăm kín mít.
Còn lại, kẻ đang ngồi trên ghế sô pha kia, Lưu Y đoán chỉ có thể là Vương Cảnh Đình, ông ta so với Quách Thiết Lâm thì trẻ hơn một chút nhưng phong thái thì không thể nào bì kịp.

Làn da đen, thân hình có chút cục mịch, thêm vào đó đôi mắt và bộ râu khiến Lưu Y cực không thuận mắt, vừa nhìn đã biết là loại người gian xảo, mưu mô.
Phía sau hắn ta chính là Phi Điểu, đang bị người của Vương Cảnh Đình ép quỳ dưới đất, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
Xung quanh bọn họ bao gồm cả đàn em của Tát Trấn Bang, Lưu Y liếc sơ qua cũng có đến 30 tên to khoẻ, vẻ mặt ai cũng hằm hằm sát khí như muốn xơi tái cô.
Phi Điểu nheo đôi mắt sưng vù, thâm tím nhìn Lưu Y, mấp máy cái miệng đầy máu kêu lên:
“Sói Đen…”
Không gian lập tức chìm trong sự lạnh lẽo.
Mặc dù đã nghe tên canh cửa kia thông báo, cũng đã chuẩn bị tinh thần để đón tiếp Sói Đen, nhưng khi nghe từ chính miệng Phi Điểu xác nhận cái tên này, thì cả đám người không khỏi kinh ngạc, đồng loạt nhìn chằm chằm vào Lưu Y.

Bọn chúng không ngờ sát thủ nổi tiếng Sói Đen lại là một tên nhóc ốm nhách như thế kia, liền không nhịn được cảnh khôi hài trước mắt mà phá lên cười, vẻ mặt hiện rõ sự khinh thường.

Có tên còn không chút kiêng nể mà nói bóng gió, cho rằng Vương Cảnh Đình nhất định đã vớ phải hàng giả.
Tuy nhiên đối với Tát Trấn Bang, hắn không phải là một kẻ dễ bị vẻ bề ngoài lừa gạt mà lơi là cảnh giác, cho nên, liền hất hàm ra hiệu cho hai tên đàn em tiến đến lục soát khắp người Lưu Y.
Chừng một lát sau, hai tên đó đồng loạt lắc đầu.
“Đại ca! Không có gì!”
Lúc này Vương Cảnh Đình như không kiên nhẫn thêm được nữa, mặc kệ đám người kia ồn ào chỉ trỏ, mặc kệ người trước mặt hắn có đúng là Sói Đen hay không, hắn lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, gương mặt bừng bừng quát lớn:
“Con chip đó đâu mau giao ra đây!”
So với sự khẩn trương của Vương Cảnh Đình thì Tát Trấn Bang có vẻ thong thả hơn, hắn rút ra một điếu thuốc, đập đập vào mu bàn tay, nhìn Lưu Y hỏi:
“Hàng đâu? Định lấy mạng đổi mạng à?”
Lưu Y đứng cách Tát Trấn Bang qua một chiếc bàn, ánh mắt sắc lạnh vô cùng bình tĩnh, điềm nhiên nói:
“Hàng thì đương nhiên là có, nhưng trước tiên thả người ra đã!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play