Bây giờ nghĩ lại chuyện này, Tô Mính Hoàn ngoại trừ trái tim băng giá thì cũng là lòng nguội lạnh.

Vậy lạnh lùng thì có lợi ích gì?

Cho nên cô đã sớm nhìn thấu, chưa từng trông cậy vào cái gọi là người người nhà để làm chỗ dựa cho bản thân. Bao gồm cả lần này khi biết ông nội bao che cho Tô Anh Thành, cô cũng chỉ có chút tức giận, cũng không thấy quá khổ sở.

Hai ngày nay cô cũng không muốn liên hệ với bọn họ, cũng chỉ nghĩ ra vài lời độc ác này, dù sao cũng phải cho bọn họ một chút uy hiếp không phải sao?

Tô Anh Duệ có ý an ủi cô: “Nhiều năm qua đi như vậy, bác vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này. Nhưng năm đó cũng thật sự không có chứng cứ, chỉ sợ là báo cảnh sát cũng không có kết quả. Chúng ta vẫn nghĩ theo hướng tốt, ngay cả khi chú ba kiêu căng như thế nào nhưng dù sao nó cùng bác và ba cháu cũng là anh em cùng huyết thống, không đến mức hại ba cháu mất mạng.”

Tô Mính Hoàn bất lực cười một tiếng.

Từ cổ chí kim, lịch sử anh em máu mủ ruột thịt tàn sát lẫn nhau đều có sự kiện chân thực. Mặc dù cô cũng không đồng ý thừa nhận loại chuyện tàn nhẫn này lại xảy ra ở trong nhà của mình, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối chỉ có một tư tưởng, chỉ sợ ngày nào chân tướng không hiện rõ thì ngày đó cô cũng không có cách nào không chán ghét căm hận Tô Anh Thành.

“Bác cả, chuyện này là của cháu, cháu sẽ không oán hận gì với bác và bác dâu đâu.” Giọng nói của cô bình tĩnh nói: “Chỉ là hiện tại tạm thời cháu không muốn nghĩ đến chuyện này, nếu như ông nội muốn tìm cháu nói chuyện, chỉ sợ cháu cùng ông ấy khắc khẩu. Chẳng may đến lúc đó cháu lại nói gì đó thô tục ngỗ nghịch bất hi�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play