Tô Mính Hoàn từ sân bay đi thẳng về Ngự Thủy Loan.
Ngự Thủy Loan là chung cư ven sông nổi tiếng ở Y thành, những người có điều kiện sống ở nơi này đều là những người thành đạt trong xã hội.
Căn hộ ở đây là tài sản thừa kế duy nhất còn lại của Tô Mính Hoàn sau khi cha cô qua đời từ mười bốn năm trước.
Phần còn lại đã bị mẹ lấy đi, còn có một phần khác nằm trong tay Tô lão gia.
Năm đó vì tranh đoạt gia sản, mẹ và ông nội coi như là hoàn toàn xé mặt nhau, từ đó không còn liên lạc với nhau, sau khi cắt đứt quan hệ với Tô gia được hai năm thì mẹ cô lại tái giá, sinh ra một đứa em trai kém cô mười ba tuổi.
Sau khi lên lầu, Tô Mính Hoàn cảm thấy rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lúc trước đi tắm, cô nằm trên ghế sô pha và tiện click mở những tin nhắn chưa đọc trên WeChat.
Cái đó là thư mời của mẹ, em trai cùng mẹ khác cha của cô, tháng này sắp tròn mười tuổi, bố mẹ cậu sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 11 của cậu bằng việc mở một bữa tiệc tại Quốc Tửu vào cuối tháng, mẹ muốn cô đến tham dự vào lúc đó.
Tô Mính Hoàn không trả lời, nằm xuống ghế sô pha, trực tiếp xóa bỏ hộp thoại của mẹ.
Sau đó click vào tin nhắn từ bác dâu cả: 【 Mính Hoàn à, bác đã chuyển phương thức liên lạc của cháu cho Diệp Sâm Nam, các cháu nên tự mình liên hệ trước đi. 】
Tô Mính Hoàn nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhớ lại tài khoản lạ từ nơi khác vừa bị chặn hơn một giờ trước.
???
Sau một hồi do dự, cô không muốn tìm lại số điện thoại kia, mà gõ chữ trên điện thoại: 【 Bác à, cháu không phải đã nói với bác rằng cháu không thích hợp với anh ấy, không muốn tiếp xúc với anh ấy sao? 】
Bác dâu cả cũng cực kỳ bướng bỉnh: 【 Cháu không đi liên hệ trước làm sao cháu biết không phù hợp? 】
Ánh sáng màn hình phản chiếu vẻ mặt phức tạp của Tô Mính Hoàn.
Cô ôm điện thoại ngẩn ngơ vài giây, rồi chỉ hỏi lại: 【 Lần trước cháu về ăn Tết, không phải bác nói còn có con trai Triệu gia sao? Nếu không sao bác sắp xếp cho cháu gặp anh ta trước. 】
Liễu Ngọc Hoa ý thức được Tô Mính Hoàn dường như thật sự không thích Diệp gia, bà có cảm giác nguy cơ, lập tức gọi điện thoại trực tiếp: “Mính Hoàn à, bác cảm thấy hơi khó hiểu mà. So với Triệu Dịch Minh, Diệp Sâm Nam xuất chúng hơn nhiều không chỉ về ngoại hình mà còn về gia thế và các phương diện khác. Tuy rằng hiện tại nó vì theo đuổi ước mơ mà đã trở thành phi công, không có tiếp quản xí nghiệp của gia tộc. Nhưng dù có như thế nào thì một nửa tài sản của Diệp gia sau này nhất định cũng sẽ để lại cho nó.”
Một chút kinh ngạc xuất hiện một cách vô thức trên nét mặt của Tô Mính Hoàn.
Diệp Sâm Nam thật sự là phi công?
Tuy rằng bị từ chối ở trường rất xấu hổ, sau đó cô cũng không còn chú ý tin tức gì về anh nữa, thậm chí còn cố ý né tránh những chuyện liên quan đến anh.
Có điều, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, nhà trường có đăng một bài chúc mừng sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Tô Mính Hoàn và các bạn cùng lớp cùng nhau đi xem.
Diệp Sâm Nam được tuyển chọn vào Đại học Bắc Hàng với số điểm cao đứng thứ ba toàn thành phố.
Lúc đó trong trường học còn có không ít người thảo luận về lý do tại sao Diệp Sâm Nam lựa chọn một ngành học không ngờ như vậy.
Dù sao con cái nhà danh gia vọng tộc như bọn họ cũng là ứng cử viên cho vị Thái tử gia tương lai của một tập đoàn nổi tiếng, theo lẽ thường mà nói, chọn quản trị kinh doanh mới là điều bình thường.
Sau đó, một tin đồn khác bắt đầu lan truyền trong trường học: Nói là kể từ khi anh trai ruột của Diệp Sâm Nam bất hạnh qua đời, ông nội của anh liền có ý định bồi dưỡng anh trở thành người kế vị tương lai của tập đoàn Diệp Thị và đặt nhiều kỳ vọng vào anh.
Nhưng mọi việc thường phản tác dụng, ông cụ muốn bồi dưỡng anh nhưng anh mê bay lượn không chịu học quản lý. Điều này khiến ông lão tức giận đến mức phải nhập viện nhiều lần.
Diệp Sâm Nam thực sự yêu thích việc bay lượn.
Tuy rằng trong lòng xấu hổ với người nhà, nhưng anh vẫn không nỡ từ bỏ ước mơ bay lượn của mình.
Vì thế, anh đã đồng ý với ông nội dưới tình huống bất đắc dĩ, chỉ cần sau này có thể đi Học viện hàng không làm những gì mình thích, anh sẵn sàng tuân theo sự sắp xếp của gia đình đối với những chuyện khác sau này.
Nghĩ như thế, Tô Mính Hoàn cảm thấy mình cùng anh lại còn có một điểm giống nhau.
Họ đều là những người có thể hy sinh bất cứ điều gì cho ước mơ của mình, thậm chí là hôn nhân.
Vậy lần này anh đồng ý với sự sắp xếp của gia đình để đi xem mắt, có lẽ là để thực hiện lời hứa với ông nội chăng?
Trên điện thoại, bác dâu cả vẫn đang cố gắng thuyết phục cô: "Điều kiện tốt như vậy, bên ngoài kia có không biết bao nhiêu cô gái ao ước đâu đấy, chú Giang của cháu nói từng có một cô gái theo đuổi theo đuổi thằng bé mấy năm không bỏ cuộc, chẳng qua là Diệp gia không đồng ý.”
Tô Mính Hoàn giễu cợt nhếch khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Bác, cho dù toàn bộ phụ nữ trên thế giới đều thích anh ta nhưng cháu không vừa mắt anh ta, một chút cảm giác đều không có.”
Liễu Ngọc Hoa tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Cháu bây giờ chỉ nhìn ảnh chụp của nó, sao có thể lập tức có cảm giác được, ít nhất cũng phải gặp nó trước chứ đúng không? Biết đâu gặp mặt rồi lại thấy có thiện cảm thì sao? Tình cảm đều là được vun đắp mà có, bác với bác cả của cháu, còn có cha mẹ cháu bọn họ năm đó cũng đều như thế cả.”
Tô Mính Hoàn nằm nghiêng ở sô pha, chán nản nhìn bể cá nhỏ trống rỗng trên bàn cà phê, nhếch khóe miệng một cái, không trả lời.
Liễu Ngọc Hoa nói về đạo lý là một chuyện, logic cũng rõ ràng đến mức không thể bác bỏ.
Sau khi phân tích những ưu thế của việc lựa chọn Diệp gia so với Triệu gia, bà lại bắt đầu khen ngợi Diệp Sâm Nam về mọi mặt.
Có vẻ như trên thế giới này không còn người đàn ông tốt nào khác ngoại trừ anh.
Nếu Tô Mính Hoàn không đồng ý cuộc hôn nhân này, thì chính cô là người có mắt không tròng, không biết tốt xấu.
Lỗ tai Tô Mính Hoàn có chút tê dại, cô không nhịn được cắt ngang lời của bà, kiên quyết nói: "Cháu hiểu ý bác, nhưng bác thật sự không cần thuyết phục cháu nữa đâu."
Kết hôn với Diệp Sâm Nam?
Không thể nào!
**
Cúp điện thoại, Tô Mính Hoàn đi trong phòng tắm tắm rửa.
Cô nghĩ hai ngày nữa sẽ đến nhà cũ Ngọc Giang Nam, nói chuyện lại với ông nội.
Chuyện này không thể thương lượng, cô ấy không thể thay đổi quyết định được.
Cho nên nhân lúc còn sớm để bọn họ hủy hôn với Diệp gia càng sớm càng tốt, để bác dâu cả đừng nhắn tin gọi điện làm phiền cô.
Sau khi tắm xong, cô quấn khăn tắm từ trong phòng ngủ đi ra, điện thoại trong phòng khách vang lên.
Vơ mái tóc dài trên tay, cô bước tới cầm lên thì thấy là cuộc gọi từ anh cả.
Tô Mính Hoàn không cần nghĩ cũng biết, nhất định là bác dâu cả lại kêu anh cả làm công tác tư tưởng.
Cô ngồi trên sô pha lau tóc, đặt loa ngoài điện thoại sang một bên, nói thẳng vào vấn đề: “Em biết anh định nói gì với em rồi, anh cả, em sẽ đi tìm ông Triệu sau hai ngày nữa và giải thích lý do rõ ràng, vậy nên anh không cần lo lắng. Thật là lãng phí lời."
Tô Trạch Diệp buồn cười hỏi: “Em định nói với ông lý do gì?”
“Đến lúc đó anh sẽ biết.” Tô Mính Hoàn trực tiếp ngăn cản anh ấy thuyết phục chính mình: "Dù sao, anh đừng nói đạo lý gì đó nữa, em không muốn nghe."
"Ai thèm nói đạo lý với em." Tô Trạch Diệp nói: "Anh đang hỏi em có muốn ra ngoài chơi không? Không phải lần trước em nói rằng khi nào du thuyền đến thì đưa em ra ngoài chơi một chuyến sao? Sáng mai có được không?"
Tô Mính Hoàn hơi dừng một chút, mới phát hiện mình đã lỡ lời.
Vậy là không phải gọi đến để thuyết phục cô sao?
Sau khi chần chừ hai giây, cô bắt máy và hỏi: "Du thuyền đến rồi sao? Nhanh vậy sao?"
Tháng trước, cô thấy anh cả của mình đăng bài trong vòng bạn bè nói rằng anh ấy đang làm bài kiểm tra giấy phép du thuyền, dự định mua một chiếc du thuyền.
Cô cứ nghĩ xin giấy phép du thuyền sẽ rắc rối lắm, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Tô Trạch Diệp nói với cô: "Mấy ngày trước anh mới lái về dùng thử cũng không tệ, cuối tuần rủ mấy người bạn cùng nhau ra ngoài chơi?"
Đương nhiên phải trải qua một sự kiện thú vị như vậy. Tô Mính Hoàn đồng ý lời mời của anh ấy, và gọi cho em họ Vân Nghệ, định dẫn cô ấy đi cùng.
Vân Nghệ rất phấn khích, nghĩ rằng cô ấy sẽ nhân cơ hội này để chụp một bộ ảnh đi chơi trên biển trên du thuyền, điều này chắc chắn sẽ thu hút người hâm mộ.
**
Ngày hôm sau tình cờ là một ngày nắng đẹp.
Để phù hợp với phong cách của buổi đi chơi hôm nay, Tô Mính Hoàn đã đặc biệt mặc một chiếc váy dài không tay màu trắng, trang điểm trong sáng trước gương, để tóc xoăn tự nhiên.
Cô ấy có làn da trắng và đẹp tự nhiên, có lớp nền tốt, chỉ cần trang điểm nhẹ và tô son thôi cũng đủ khiến người ta kinh diễm.
Cho nên vừa đến bến cảng neo đậu, khi những chàng trai ăn mặc bảnh bao nhìn thấy cô, họ thích trêu chọc cô: "Nào, nào, nhanh cho tôi biết, tiểu mỹ nhân này từ đâu đến!"
Vài người đàn ông vui vẻ nhìn cô, dáng người mảnh mai yêu kiều, eo thon đến mức tưởng như có thể ôm hết.
Rõ ràng rất gầy nhưng cơ thể lại có đường cong mượt mà quyến rũ, thanh mảnh và rất đẹp.
Lại thêm khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được này, cô có thể trở thành tâm điểm ở bất cứ nơi nào mà cô đến.
"Hai tháng không gặp, tiểu Hoàn Hoàn của chúng ta lại càng xinh đẹp hơn rồi!"
Nếu đây là một nơi khác, Tô Mính Hoàn gặp phải một người đàn ông lạ mặt tán tỉnh cô, cô nhất định sẽ xách túi lên ném về phía hắn, sau đó quát một tiếng: “Cút ngay!”
Nhưng đám con trai này đều là người quen, có quan hệ tốt với anh cả của cô, trước kia anh cả dẫn cô đi chơi, bọn họ có thường xuyên liên lạc, cũng quen đùa giỡn với nhau, hơn nữa cô cũng hiểu bọn họ là người biết chừng mực.
Cho dù bọn họ có trêu chọc như thế nào nhưng cũng nể tình bạn bè với anh cả cô mà không dám làm gì xằng bậy với cô.
Tô Mính Hoàn đi giữa bọn họ, nhìn thấy hai ba người đẹp mặt mộc ngồi trên mái nhà du thuyền chụp ảnh ở đó, vừa nhìn đã biết là bạn gái mới của bọn họ, khác kiểu với lần trước.
"Mọi người im lặng đi, lát nữa để mấy cô em bên kia nghe thấy được lại phải mua thêm vài cái túi về dỗ."
"Không phải chỉ mấy cái túi thôi sao?” Trong các chàng trai trẻ, An Trì là người năng động và ồn ào nhất, anh ta thích trêu chọc cô nhất: "Bao nhiêu túi cũng không ngăn được anh nói thật, có đúng không?"
Tô Mính Hoàn nghiêng liếc mắt nhìn anh ta, dựa vào lan can, khẽ hừ một tiếng: "Anh có thể đạo đức giả hơn một chút được không?"
An Trì bị châm chọc cũng không tức giận, anh ta dựa vào lan can bên cạnh cô châm một điếu thuốc.
Trên thực tế, mọi người đều có thể thấy rằng An Trì đã thèm muốn Tô Mính Hoàn đã lâu. Chỉ là, trong lòng anh ta tự mình biết, hai người bọn họ nhất định không có quan hệ gì.
Một mặt, Tô Mính Hoàn không nhất định phải yêu anh ta, về mặt khác, Tô gia cũng không thể gả thiên kim tiểu thư duy nhất trong nhà vào một gia đình trung lưu không cao cũng không thấp như An gia nhà anh ta.
Cho nên anh ấy chưa bao giờ dám có bất kỳ mộng tưởng nào mà chỉ coi Tô Mính Hoàn như một đứa em gái nhỏ, để ít nhất tình bạn giữa bọn họ có thể tồn tại mãi mãi.
Hôm nay thật ra An Trì muốn hỏi cô một chuyện, đứng một lúc, đang định nói thì đột nhiên có người bước đến lan can, hét lớn với người trên du thuyền đối diện: “Này, anh Sâm Nam, đã lâu không gặp!”
Tô Mính Hoàn bất ngờ nghe thấy cái tên này, nhất thời da đầu tê dại.
Người chào hỏi đứng bên cạnh cô, hét lên từ trên không trung, cười ha hả: “Hôm nay cũng chuẩn bị ra biển chơi à?”
Trong lòng Tô Mính Hoàn tò mò, không kìm được mà quay đầu nhìn lại, liền thấy mấy thanh niên cao lớn thẳng tắp đứng trên du thuyền neo đậu gần đó.
Lưng của cô lập tức căng ra, đôi mắt cô đờ đẫn một lúc.
Đã nhiều năm không gặp, anh thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không nhiều lắm.
Tuy rằng đeo kính râm không thể nhìn thấy rõ toàn bộ khuôn mặt, nhưng khí chất vô kỷ luật và sắc bén trên người khiến người ta cảm thấy vừa ngay thẳng lại vừa mang vẻ lưu manh.
Anh ngày càng cao hơn so với hồi cấp ba, nửa khuôn mặt dưới cặp kính râm có đường quai hàm góc cạnh và nhẵn nhụi, so với một người đàn ông trưởng thành thì có chút cứng cỏi và sắc sảo hơn, đồng thời còn sinh động và đẹp trai hơn trong bức ảnh.
Đứng giữa đám đông cũng luôn là người bắt mắt nhất.
Ngay cả khi những người bạn xung quanh anh ấy đều xuất sắc, họ vẫn không thể kìm nén được khí chất xuất chúng bẩm sinh của anh.
Anh ung dung dựa vào lan can, rút một tay từ trong túi ra và uể oải giơ về phía họ.
Tô Mính Hoàn bình tĩnh quay đầu lại, bình tĩnh tháo chiếc kính râm trên đầu xuống, cố gắng che giấu vẻ mặt hơi xúc động của mình lúc này.
Mà An Trì ở một bên nhìn thoáng qua đã ra manh mối, đột nhiên hỏi cô: “Hai ngày trước, nghe nói ông nội em muốn sắp xếp hôn sự cho em, đối phương chính là Diệp gia, có phải hay không?"
Tô Mính Hoàn có chút mất tập trung, thuận miệng hỏi: “Anh nghe ai nói?”
An Trì quay đầu nhìn về phía Diệp Sâm Nam, nụ cười trên khóe miệng có chút không rõ ràng: "E rằng chỉ sợ anh cả của em hôm nay cố ý sắp xếp cho em gặp mặt anh ta đi?"
Tô Mính Hoàn hơi sửng sốt, biểu tình dưới cặp kính râm đông cứng lại
An Trì không nhắc nhở cũng không sao, lúc anh ta nói như vậy, đầu óc cô mới chậm rãi xoay chuyển, tựa hồ mơ hồ đã đoán được điều gì đó.
Hèn gì hôm qua anh cả không thuyết phục cô qua điện thoại, cô vẫn còn bất ngờ.
Sau nửa ngày, hoá ra âm mưu là nằm ở đây sao?
“Đây là đại sự cả đời, em phải suy nghĩ cho thấu đáo.” An Trì nhẹ giọng khuyên cô: “Năm nay em mới 24 thôi đúng không? Thực ra chuyện kết hôn cũng không cần sớm như vậy.”
Tô Mính Hoàn có chút lơ đễnh, hình như An Trì đã nói rất nhiều, nhưng hình như cô không nghe được bao nhiêu.
Cho đến khi cuộc điện thoại của Vân Nghệ đến, cô mới hoàn hồn.
Vân Nghệ không thể tìm thấy đường được, cô ấy hỏi bọn họ ở nơi nào.
Tô Mính Hoàn quay lại và nói chuyện với An Trì một lúc trước khi nói chuyện trong điện thoại, sau đó gọi điện thoại trên tầng hai lộ thiên.
An Trì nhìn theo bóng lưng của cô, chậm rãi nhả ra một làn khói.
Một lát sau, anh ta quay đầu liếc nhìn chiếc du thuyền đối diện.
Tuy rằng Diệp Sâm Nam không quen thuộc lắm với những người trong giới này nhưng mọi người đều biết đến anh.
Anh hiếm khi ra ngoài chơi, cũng không cần vì mở rộng mối quan hệ mà cố gắng xã giao với mọi người.
Nhưng thanh danh của tập đoàn Diệp Thị vẫn nằm ở đó, với lại anh là Thái tử của tập đoàn Diệp Thị, cho dù anh không muốn giao thiệp với người cũng sẽ luôn có người chủ động tìm kiếm anh.
Người thanh niên vừa chào đón anh lúc nãy đã xuống thuyền và chuyền thuốc lá cho anh trên chiếc du thuyền đằng kia, còn chào anh ở đó với giọng phấn khích.
Diệp Sâm Nam không hút thuốc lá, nhưng anh nỡ không từ chối lòng tốt của người khác, anh cầm điếu thuốc và nghịch ngợm bằng đầu ngón tay.
Chỉ là anh không nhớ rõ người này là ai, sau vài giây nhớ lại, trong đầu anh mơ hồ có một ấn tượng.
Đúng lúc này, anh chợt nghe thấy sau lưng mình có tiếng rơi xuống nước rất lớn.
Mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn sang.
Tô Mính Hoàn không biết bơi, trong khoảnh khắc rơi xuống nước, cô thậm chí còn không kịp phản ứng, cô chỉ muốn giật lấy chiếc điện thoại vừa tuột khỏi tay, cơ thể đột nhiên xoay tròn lơ lửng trên không trung.
Khi cô cảm nhận được, cô đã chìm trong nước, nước lạnh tràn vào khoang mũi của cô, kích thích đường hô hấp của cô, gây ra cảm giác đau đớn như xé rách ra.
Cô sợ hãi và bối rối, vùng vẫy tay chân một cách tuyệt vọng, cố gắng nắm lấy thứ gì đó.
Trong lúc giãy giụa bất lực lại vang lên một tiếng nổ nước lớn, ngay sau đó có người bơi tới ôm eo cô.
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô nhào tới ôm chặt lấy cổ anh, tinh thần cô chưa ổn định nằm trên bờ vai rộng lớn cường tráng của anh, thở hồng hộc.
Cánh tay cường tráng của người đàn ông đang ôm chặt lấy cô và nổi trên mặt nước, lồng ngực nhấp nhô của hai người áp vào nhau, chỉ cách nhau một lớp vải mỏng ẩm ướt, nhiệt độ cơ thể ấm áp cuối cùng cũng khiến người ta bình tĩnh lại một chút.
Tô Mính Hoàn lau nước biển trên mặt, cô cảm thấy xúc động vì được tái sinh sau tai nạn, thậm chí còn muốn khóc.
Vóc dáng cường tráng cứng rắn của người đàn ông trẻ tuổi không hiểu sao mang đến cho người ta cảm giác an toàn cực lớn.
Tô Mính Hoàn nghĩ rằng đó là một chàng trai trên du thuyền của họ đã cứu cô, cơ thể áp sát vào nhau khiến cô ấy cảm thấy rõ ràng rằng đây là một người đàn ông trẻ tuổi và khỏe mạnh.
“Ooooh.” Cô thốt lên một câu cảm động nức nở, chân thành cảm kích: “Cảm ơn anh, anh thật tốt!”
Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn xem đối phương là ai, sau này nhất định sẽ báo đáp ân cứu mạng này.
Nhưng trong giây tiếp theo, khi cô quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt mịn màng và trong trẻo của người đàn ông trước mặt, nước vẫn chảy ra từ cằm, sự gợi cảm làm cô choáng váng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT